“Quỷ nhập vào người à?” Tôi bèn phản ứng ngay lập tức. Dùng một tay bấm niệm thần chú, kẹp thêm một lá bùa Trấn Áp, tôi không quên vẫy cánh tay còn lại về phía người vợ, ra hiệu cho cô ta nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Tình hình thay đổi đột ngột; tuy người vợ bầu rất lo lắng cho chồng nhưng cũng không phải loại người không hiểu chuyện. Trước biến cố như vậy, cô ta vội vàng chạy ra khỏi căn biệt thự ngay.
Khi nhìn thấy người vợ rời đi, tôi mới thả lỏng người được. Sau bao nhiêu lần livestream, tôi đã không còn để mắt đến bọn ma quỷ tầm thường nữa. Không những thế, bây giờ là ban ngày - tôi có lợi theế rất lớn.
“Mày có thể nghe hiểu lời tao nói hay không? Tại sao mày lại nhập vào người anh ta? Ai sai bảo mày làm vậy?”
Tôi hỏi ba câu liên tiếp, nhưng Ngô Hữu Đức không trả lời bất cứ một câu nào. Nụ cười trên mặt gã càng quỷ dị hơn, gần như cười rộng đến mức xé rách cả quai hàm.
“Nếu kém trí như vậy, hẳn là không quá nguy hiểm đâu.” Nếu đối phương có thể hiểu những gì tôi nói, có lẽ tôi sẽ cẩn thận hơn một chút, “Ngôi biệt thự này được thiết kế trông như một ngôi Âm trạch, Phong thủy thành thế, vậy nên Đạo thuật sẽ bị hạn chế ít nhiều. Nhưng đây cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Thay vì Đạo thuật, Quỷ thuật của mình còn lợi hại hơn một chút.”
“Ngũ hành chi tổ, lục giáp chi tinh, quỷ tùy tâm đến, theo lệnh mà hành động.” Cất lá bùa Trấn Áp đi, tôi bèn rót Âm khí vào bên trong chiếc vòng quỷ.
“Âm dương có lệnh! U hồn siêu độ, sẽ trở thành tiên! Nếu phạm lệnh này, đánh vào u minh, xương cốt hóa thành tro bụi!”
Ngôi biệt thự của Ngô Hữu Đức thiết kế theo lối Âm trạch, thế nên Huyền quan rất thấp. Âm sát khí sản sinh từ bên trong ngôi biệt thự không thể nào thoát ra bên ngoài, thế là đều ngưng tụ lại bên trong khu kiến trúc này, tẩm bổ cho bức tượng điêu khắc kia.
Tuy nhiên, Âm Dương Quỷ Thuật mà tôi sử dụng có thể được xem như là một trong những môn Quỷ thuật bá đạo nhất trên đời. Nó có thể thống trị u minh, áp đảo âm dương. Do đó, âm sát khí vốn dĩ vẫn luôn tẩm bổ cho pho tượng điêu khắc kia, nay lại bị tôi nhẹ nhàng cướp lấy. Lúc này, con quỷ đang nhập vào thân Ngô Hữu Đức trông cứ như một dòng nước trắng ngần.
Trừ tà bằng cách tranh đoạt âm sát khí với tà ma, có lẽ con quỷ kia cũng không bao giờ ngờ đến tôi lại sử dụng biện pháp như thế. Mãi đến khi tôi rút lấy 40% Âm khí từ bức tượng điêu khắc kia đi, nó mới phẫn nộ mà nhào đến tấn công.
“Uế quỷ! Dục quỷ!” Tôi phất tay triệu hồi hai quỷ vật của mình, cùng nhau tấn công Ngô Hữu Đức từ cánh trái và phải. Quỷ vật tấn công, vậy sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định đến cơ thể của Ngô Hữu Đức. Nhưng lúc này, tôi cũng không thể lo toan quá nhiều khía cạnh, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng mà thôi.
Tôi sử dụng Âm Dương Quỷ Thuật để áp chế Ngô Hữu Đức, sau đó từ từ kiểm soát Âm sát khí bên trong ngôi biệt thự Âm trạch này. Dưới sự tấn công của hai con quỷ vật, nó cố gắng vùng vẫy, chống chọi, nhưng cuối cùng cũng đành thua cuộc, biến thành một cái bóng trắng to bằng lòng bàn tay rồi bay khỏi trái tim của Ngô Hữu Đức.
Không bị quỷ vật khống chế, Ngô Hữu Đức rùng mình một cái trước khi đổ gục cả người xuống mặt đất. Vì bị âm khí hoành hành, sắc mặt của gã vô cùng thê thảm, tựa như vừa bị trúng độc vậy.
Tôi đá gã ra bờ rìa phòng khách, rồi thao tác tản đi tà khí trong ngôi biệt thự này. Sau khi mở toang cửa ra vào và cửa sổ, đập luôn mớ thực vật ngoài ban công, tôi mới thu hồi hai con quỷ của mình lại, cuối cùng cẩn thận quan sát cái đầu tượng Phật kia.
“Tại sao lại có thứ này trong bức điêu khắc?” Tôi đặt cái đầu tượng Phật ở nơi có ánh nắng chiếu vào. Cẩn thận quan sát một phen, đầu Phật có hai mặt, trông rất cũ kỹ; tôi cũng không rõ thứ này được đúc bằng kỹ thuật gì mà hoàn toàn kín kẽ, không hề có khe hở.
“Chắc là một món đồ cổ.” Tất cả những thứ liên quan đến Song Diện Phật đều không đơn giản. Tôi do dự một hồi, sau đó chọn góc đứng ngay dưới ánh nắng mặt trời rồi nện mạnh cái đầu xuống đất.
“Chát!!!!”
Cái đầu bể nát; tôi nhìn thấy một tờ giấy to bằng lòng bàn tay em bé giữa một đống mảnh vỡ.
“Đây là cái gì?” Vừa rồi, khi dùng Quỷ thuật áp chế Ngô Hữu Đức, tôi từng trông thấy một bóng trắng tương tự bay ra khỏi người gã ta.
Cầm thứ này lên tay rồi ngắm nghía một lát, trông nó chỉ như một tờ giấy trắng bình thường.
Không có bất cứ chi tiết đặc biệt nào, bên trên không có chữ viết, bùa chú, càng không có bất kỳ một dấu hiệu gì.
“Khoan đã.” Tôi đặt mảnh giấy trắng to bằng lòng bàn tay trẻ con này xuống đất, để rồi chợt phát hiện trên đó có những vết cắt khá đặc biệt, thậm chí là những lổ thủng đã được cố định.
“Vật này... trông giống như một mảnh tách ra từ một chiếc mặt nạ nhỉ?” Tôi vừa lấy được một chiếc mặt nạ da người trên đường tới đây, thế nên trông khá quen mắt. Tiếp theo, tôi bèn ướm thử mảnh giấy trắng này lên mặt mình, cuối cùng là đã có thể xác nhận lại lời phỏng đoán của bản thân. Mảnh giấy trắng tưởng chừng như phổ thông này thực ra là một bộ phận tách rời từ một chiếc mặt nạ giấy trắng nào đó.
“Tác phẩm điêu khắc này là do Chỉ tiên sinh tặng. Bên trong nó lại cất giữ một cái đầu của tượng Song Diện Phật. Mà bên trong cái đầu của tượng Song Diện Phật lại là một mảnh rời từ một chiếc mặt nạ giấy. Tại sao ông ta lại làm thế? Tà vật vừa tác quái vừa rồi chính là tờ giấy trắng này ư?”
Lúc này, tôi khó có thể tìm ra lời giải cho câu hỏi hóc búa này. Quay lại phòng khách, tôi lôi Ngô Hữu Đức ra phơi nắng một hồi, sau đó pha một nồi nước nóng trộn chung với chu sa rồi giội thẳng lên người gã.
Được xối chu sa ướt đẫm, Ngô Hữu Đức hít một hơi thật sâu rồi mở to mắt ra, vừa thét toáng lên, vừa thức dậy.
Trên người gã chằng chịt những vết thương do chính mình moi móc ra; hiện tại, khi bị nước nóng cọ rửa, đương nhiên là đau thấu trời.
“Đừng la hét nữa! Anh đang bị Âm khí quấn thân. Đây là cách duy nhất để cứu anh.” Tôi nâng Ngô Hữu Đức khỏi mặt đất; vợ của gã ôm theo cái bụng bầu mà đi vội từ trong buồng phòng ra, đưa cho gã một bộ quần áo khô mát.
Sau khi xong xuôi mọi việc, chúng tôi lại ngồi xuống phòng khách, bắt đầu nói chuyện đàng hoàng.
Chỉ tiên sinh bày ra thế cuộc này là muốn nhằm vào Ngô Hữu Đức. Nghĩa là, Ngô Hữu Đức ắt hẳn phải có thứ mà Chỉ tiên sinh cần. Điều quan trọng nhất với tôi bây giờ là tìm ra thứ này và ngăn không cho kế hoạch của Chỉ tiên sinh thành công.
Đối với Ngô Hữu Đức, tình hình cũng tương tự, nhưng gã cũng không biết là bản thân đã làm gì khiến Chỉ tiên sinh phải “nhớ thương” mình đến thế. Dù vẫn có thể xem là sự nghiệp của bản thân khá thành công, nhưng gã vẫn còn kém xa Chỉ tiên sinh, người đã bước vào vị trí lãnh đạo cao cấp nhất của tập đoàn họ Lý.
“Không hẳn là vì tiền đâu. Hơn nữa, hai người cũng không có quá nhiều mối quen biết quyền thế trong công việc, trong nhà cũng không có bảo bối gì đủ để Chỉ tiên sinh phải động lòng.” Vừa nhắc đến hai chữ bảo bối, tôi chợt trừng to mắt lên. Món bảo vật gì có thể hấp dẫn được Song Diện Phật? Thứ có thể hấp dẫn được một vị Soán Mệnh sư, dĩ nhiên chính là số mệnh đặc thù rồi!
Tôi không thể chắc mẫm được, thế là nhìn sang Ngô Hữu Đức rồi nói, “Cho tôi xem thử Bát tự của anh với!”
“Ý cậu là ngày sinh nhật à? Tôi không mê tín cho lắm, thế nên cũng không rõ Bát tự là gì!”
Câu trả lời của Ngô Hữu Đức khiến tôi hoàn toàn cạn lời. Không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi cho anh Lưu mù đang nằm dưỡng thương tại bệnh viện bên kia. Dù anh Lưu độc mồm độc miệng thật đấy, nhưng lại rất dễ mềm lòng. Ngày thường, anh ta né tôi như né tà; nhưng đến khi tôi thật sự xảy ra chuyện, anh Lưu mù lại chính là đồng đội đáng tin cậy nhất.
Điện thoại đổ chuông cả chục lần mới có người bắt máy.
“Cao Kiện đó à? Tìm anh mày có việc gì sao?”
“Anh Lưu, em vừa gặp một người rất đặc biệt. Nhờ anh tính giúp em về vận mạng của người này nhé.” Tôi bèn gửi tin nhắn cho anh Lưu mù, đính kèm ngày sinh nhật của Ngô Hữu Đức, ảnh chụp, quê hương của dòng họ và cả nguyên quán của gã ấy.
Năm sáu phút sau, anh Lưu mù mới gọi điện thoại hồi âm: “Nhâm Thìn, Canh Tuất và Canh Thìn, Mậu Tuất; đây là bốn vị thần Khôi Cương.
Bất kiến tài quan hình sát tịnh,
Thân hành vượng địa, quý vô luân
Vận mạng của kẻ này cũng không phải dạng bình thường đâu!”
Anh Lưu mù nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ hiểu được câu cuối cùng - không phải dạng bình thường. Đang ở nhà Ngô Hữu Đức mà tôi ra vẻ thiếu hiểu biết trước mặt gã như vậy thì xấu hổ lắm, thế là lập tức ho khan một tiếng, thuận theo nội dung của anh Lưu mù mà hỏi: “Anh Lưu, nói em nghe về cách nhìn của anh đi!”
“Tôi vừa bói toán xong. Vận mạng của kẻ này được gọi là Quý nhân Khôi Cương, là một loại khá đặc biệt trong số những người có vận mạng tốt. Thìn là Thiên Cương, Tuất là Địa Khôi; bản thân kẻ đó lại đứng giữa Thiên Cương và Địa Khôi: Nếu mạnh mẽ, bản thân sẽ đạt được thành tựu rực rỡ; nếu yếu ớt, ắt hẳn sẽ chuốc cảnh nghèo khó, bần hàn. Nếu anh mày đoán không nhầm, kẻ đó chắc chắn đang dừng bước dưới đáy thung lũng của cuộc đời. Năm nay là năm xui xẻo nhất đối với chòm Khôi Cương trong 100 năm trở lại đây. Nhưng sau đêm nay, vật đổi sao dời; tương lai ngày mai sẽ bừng sáng huy hoàng hơn.” Tuy rằng sức chiến đấu của anh Lưu mù không mạnh, nhưng lại có kiến thức thông cổ bát kim. Đây chính là điểm mạnh của một gia tộc chuyên sưu tầm đủ loại kinh sách bao đời: “Anh mày cũng đã xem qua xương cốt của gã trong ảnh chụp. Lúc ba mươi mấy tuổi, cũng chính là năm nay, gã sẽ gặp phải một tai nạn rất nghiêm trọng. Nếu không qua nổi, vậy chính là thân tử đạo tiêu. Nhưng một khi vượt qua, đó chính là trời cao biển rộng!”
“Quý nhân Khôi Cương, dù gì đi nữa cũng là vận mạng quý nhân mà.” Ngày xưa, khi quý nhân Thiên Ất xuất hiện, Song Diện Phật đã đích thân sắp đặt bố cục, nhưng hệ lụy sau đó chính là ép chết Thiên Ất. Để trừ bỏ nhân quả, ông ta phải đợi đến 20 năm sau mới dám ra tay đoạt lấy thành quả. Dù quý nhân Khôi Cương có thua kém quý nhân Thiên Ất, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ Ngô Hữu Đức là một mục tiêu không hề tầm thường, có tiềm lực rất lớn, đáng giá hợp tác.
Thần sát bao gồm Cát thần và Hung sát. Song Diện Phật toan tính quá nhiều, mặc kệ là xấu hay tốt - chỉ cần có số mệnh đặc biệt thì ông ta đều rắp tâm muốn chiếm đoạt. Nhưng tôi thì khác! Số mệnh của tôi hoàn toàn mơ hồ, con đường phía trước khó mà hiện rõ. Không những thế, tôi đã chính thức bị trời cao vứt bỏ. Nếu cứ ở gần với kẻ mang vận mạng Hung sát, ắt hẳn sẽ dễ dàng phát sinh tai ương. Nhưng Cát thần thì không như vậy. Khi đã có Khôi Cương chiếu mạng, nếu tiếp xúc với Ngô Hữu Đức, với tôi chính là trăm lợi và không có bất kỳ một tác hại nào.
“Xem ra, mình cần phải hợp tác nhiều hơn với kẻ này rồi.” Tôi cúp điện thoại của anh Lưu mù, im lặng nhìn sang Ngô Hữu Đức.
************
(Chú thích của Dịch giả:
Về cơ bản, có khá nhiều Thần sát, chứ không riêng 8 loại như trong truyện này. Ngay cả trong Huyền học, Đạo giáo hay Phật học đều có khái niệm liên quan đến Thần sát. Mà mạng Khôi Cương cũng là 1 mạng trong Thần sát.
Tuy nhiên, bên Huyền học thì chi tiết hơn, Bát tự Thần sát, luận về Tứ trụ... Nói chung là khá nhiều kiến thức, mà mình thì không chuyên nên chỉ đề cập sơ qua thôi, mà nội dung truyện cũng chỉ chừng ấy.
Chòm Khôi Cương: Người gặp sao này thì về ăn uống nên thận trọng, chớ ăn thịt bò, chó; duyên hôn nhân rắc rối, tai tiếng, có đủ tinh thần độc lập tự chủ, năng lực tổ chức mạnh.)
************
ĐA TẠ CÁC VỊ MINH CHỦ:
Ducngoctk
CửuCửu
Baby Salmon
ĐÃ DONATE NGỌC PHIẾU NHÉ... CHÚC MỌI NGƯỜI ĐẦU TUẦN VUI VẺ, NHIỀU NĂNG LƯỢNG VÀ NHIỀU THÀNH CÔNG HƠN NÈ.