TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 558: Cuộc chiến một người (2)

“Tại sao ông Trần lại muốn mình đi vào giấc mơ? Ngày trước, mình cũng không quen biết gì ông ấy cả, nhưng dường như ông ta lại biết mình? Vậy, thân phận thực sự của ông ta lại là ai đây? Ông ấy là người của thế lực nào?” Sau lần soán mệnh khi trước, Tam Âm tông đã bị đánh cho tàn phế, không thể nào có năng lực như thế này. Đồng thời, nhóm phản bội bị vây khốn trong giấc mộng, ngoại trừ Hạ Trì ra thì không có ai có thể đi ra thế giới bên ngoài. Loại trừ các tình huống trên, vậy khả năng duy nhất chính là Song Diện Phật!

Ông ta muốn mình tiến vào giấc mơ, đó là vì có hợp tác với nhóm người phản bội; hai bên đang lợi dụng lẫn nhau à?

Song song với mưu đồ muốn diệt trừ một chướng ngại vật là mình, ông ta cũng có thể lợi dụng cơ hội này mà bán chút ân tình cho nhóm phản bội - là nhất cử lưỡng tiện sao? Thủ đoạn mài giũa ôn hòa im ắng thế này, thật sự đáng sợ.

Ngẫm lại, kỳ thật giữa ông Trần và Song Diện Phật có rất nhiều điểm tương đồng.

Trại trẻ mồ côi là một nơi rất dễ để sàng lọc ra số mệnh của từng người, hòng chọn ra loại đặc thù nhất, không những thế mà còn có thể bồi dưỡng từ thuở nhỏ,

Đồng thời, dù là khu Song Phật hay Lối Vào Thiên Đường, mỗi một nơi đều có rất nhiều nhân khẩu bị khuyết tật. Thiên đạo có khuyết, tổn hại có thừa mà bổ sung không đủ. Ý trời đã gán cho những kẻ ấy bị khuyết tật từ giữa chốn u minh, để rồi bị Song Diện Phật gom về chung một nơi.

Một chi tiết tương đồng khác chính là thời gian. Lối Vào Thiên Đường được thành lập cách đây 20 năm, mà Song Diện Phật bố cục vụ Thần sát Bát tự, cũng bắt đầu từ 20 năm về trước.

Có quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên giữa đôi bên.

Tôi im lặng ngồi trên giường bệnh, nhìn ông Trần có vài phần siêu nhiên giữa mọi người, bỗng chốc nghĩ thầm: “Liệu ông ta có phải là Song Diện Phật hay không? Là cái người nửa Đạo, nửa Phật kia à?”

Sau khi kiểm tra sức cho khoe Diệp Băng xong, bác sĩ bèn rời khỏi đây, mà ông Trần và Sở Môn cũng ra ngoài sau khi được Triệu Bân lấy khẩu cung đơn giản. Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn mỗi tôi và Diệp Băng đang hôn mê.

“Nếu ông Trần chính là Song Diện Phật, vậy việc lừa mình tiến vào giấc mơ chính là một phần của giao dịch giữa ông ấy và nhóm phản bội. Vậy, hung thủ bên ngoài cửa kia ắt hẳn không phải là người của ông ấy. Mà nếu không phải phe phản bội và Song Diện Phật ra tay, thế hung thủ muốn giết mình lại là ai đây?” Có thể lựa chọn thời cơ tốt như vậy, chứng tỏ hung thủ rất hiểu tôi. Hơn nữa, kinh nghiệm gây án của kẻ đó rất phong phú. Kết hợp với vết dao trên người anh Lưu mù, đối phương có thể là một tay sát thủ chuyên nghiệp.

“Chẳng lẽ là một tên streamer khác muốn ra tay với mình?” Cẩn thận cân nhắc lại, lại ý tưởng mới đột ngột nảy sinh: “Hay chính là Thiết Ngưng Hương?”

Lúc ba chữ Thiết Ngưng Hương vừa hiện ra trong đầu, tôi chợt nhớ đến sự kiện mà mình gặp phải tại quảng trường Tuyệt Vọng: “Chẳng lẽ cô ấy là người của Tú Tràng thật à? Không thể nào! Đó chỉ là một giấc mơ thôi!”

Từ tận đáy lòng, tôi không hề muốn nghi ngờ Thiết Ngưng Hương. Nhưng khi cẩn thận phân tích lại, tôi lại nhận ra một vấn đề khác.

Thiết Ngưng Hương là cảnh sát hình sự, có ý thức phản trinh sát rất mạnh. Do đó, dường như cô ấy cũng phù hợp với tiêu chuẩn về năng lực và thời gian gây án trong đêm qua. Lúc ở trường cảnh sát, khả năng cận chiến của Thiết Ngưng Hương vẫn luôn được các huấn luyện viên khen không dứt miệng.

“Có phải là em ấy không đây?”

...

Đến giữa trưa, Triệu Bân nói với tôi rằng, anh Lưu mù đã thoát khỏi tình trạng hiểm nghèo. Cậu ấy bèn dẫn tôi đi sang một phòng bệnh khác.

Vừa vào cửa, tôi lập tức trông thấy thân thể gầy còm quấn kín vải băng của anh Lưu mù.

Sắc mặt của anh ấy vẫn còn khá tệ, mặt mày ủ rũ, trong khi miệng mồm cứ tuyệt vọng mà lẩm bẩm gì đó.

“Anh Lưu, em đến thăm anh đây.” Tôi và Triệu Bân cùng nhau đi vào phòng bệnh. Vẫn chưa đến gần anh Lưu mù, tôi hôi to một câu từ xa xa.

Đang nằm trên giường bệnh thì nghe thấy giọng nói của tôi, anh Lưu mù chợt trông giống như một con mèo xù lông, vội vàng xua tay liên tục: “Đứng yên đó! Đừng đến đây! Chú mày bây giờ đang trong trạng thái huyền hoàng điên đảo, tiến tới nửa bước thôi là vô nằm trong quan tài liền. Ngay cả quỷ thần cũng phải né tránh chú em mày, nên mày đừng có lại gần tao!”

Dừng chân ngay cửa phòng bệnh, tôi hơi xấu hổ một chút. Nhưng cũng biết rõ là có thể anh Lưu mù đang nói thật đấy, nên tôi quyết định đứng cách ra một khoảng khá xa, nói vọng vào: “Tại sao anh lại ngã gục ngoài cửa phòng ICU thế? Tối hôm qua, anh đến bệnh viện để làm gì?”

“Làm gì à? Còn không phải vì thằng đệ tai họa chú mày à! Anh mày đưa cây đòn gánh tổ truyền cho chú mày, xong mày không nói không rằng mà mất tích mấy ngày nay!” Anh Lưu mù giận dữ đến nỗi trợn trừng cả mắt, cũng không sợ cử động sẽ làm vết thương rách ra thêm, mà vội vàng xoay người, rút một cây đòn gánh nứt nẻ sắp sửa gãy đôi từ sau lưng ra.

“Đây là bảo bối tổ truyền, dùng để trấn áp vận mệnh của cả gia tộc. Chú mày nhìn xem, giờ nó thành thế này này!” Anh Lưu mù thật sự tức giận. Từ giọng nói tức tối của anh ấy, tôi cũng dần hiểu được chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Sau khi soán mệnh, tôi bị thương nặng, lúc nhập viện thì vẫn mang theo đủ mọi đồ vật trên người, bao gồm cả cây đòn gánh tổ truyền kia. Sau đó, tôi được ông Trần mời đi tham quan giấc mơ của Diệp Băng... Hàng đống việc đổ ập vào cùng một lúc, nên tôi cũng không có thời gian gọi điện thoại cho anh Lưu mù, thế nên cũng chưa kịp trả lại cây đòn gánh cho anh ấy.

Trong khoảng thời gian này, anh Lưu mù có gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, nhưng chẳng ai nghe máy cả. Sợ tôi gặp chuyện không may, anh ấy lại tính toán cho tôi một quẻ vào đêm qua. Quẻ chỉ rằng, thập tử vô sinh, thế nên anh Lưu mù vô cùng hoảng sợ.

Anh ấy bèn hỏi thăm nhiều nơi, rốt cuộc cũng biết tôi đang được chữa trị trong bệnh viện này. Suốt đêm chạy tới, vốn dĩ định gặp tôi để lấy lại cây đòn gánh và hỏi thăm xem tình hình thế nào nhưng lại bất ngờ phát hiện trong bệnh viện này có tà tính, anh Lưu mù mới quyết đoán truy xét đến tận cùng, để rồi sau đó mới phá vỡ ý đồ của tên sát thủ kia.

“Kể từ khi gặp chú mày, ánh mới thật sự hiểu được con đường tu hành gian nan đến thế nào. Cái quần què gì mà xu cát tị hung chứ, căn bản không tồn tại nha!” Ngoài miệng thì anh Lưu mù nói như vậy, nhưng tôi có thể nhận ra hàm nghĩa lo lắng của anh ấy. Giang Thành rất lớn, nhân khẩu gần cả triệu người. Trong số đó, tôi lại có rất ít bạn bè, mà anh Lưu mù lại là một trong những người ít ỏi đó.

“Anh Lưu, khoan hẵng nói đến chuyện của em. Giờ anh kể lại cho em tình hình đêm qua đi. Cái kẻ tấn công anh có đặc điểm nào khác người hay không?” Anh Lưu mù là nhân chứng duy nhất, thế nên lời khai của anh ta cực kỳ quan trọng.

“Ngày hôm qua, anh mày đến đây để lấy lại cây đoàn gánh, mà phía bệnh viện khăng khăng không đồng ý. Họ nói rằng, phải có chú mày đồng ý thì anh mới lấy về được. Kế tiếp, anh mày đòi đi thẳng đến phòng bệnh để nói chuyện với chú mày. Rốt cuộc, lại có người ngăn cản. Ai cũng nói đó là phòng ICU, không được tới gần. Cuối cùng, anh mày đành phải ở lại đại sảnh, chờ chú mày thức dậy.” Anh Lưu mù vẫn mạnh miệng, quyết tâm không chịu thừa nhận là đến đây để giúp tôi. Anh ấy liên tục nhấn mạnh việc đến đây để đòi cây đòn gánh: “Đến nửa đêm, ánh đèn trong bệnh viện đột nhiên chập chờn liên tục. Anh mày nhận ra là có thứ gì đó bẩn thỉu vừa xuất hiện, thế là lập tức đuổi theo. Kết quả là, anh trông thấy một bóng đen đang đứng bên ngoài căn phòng mà chú em đang nằm.

“Chính là hung thủ đấy ư?”

“Ừ! Bóng đen kia đứng bên ngoài phòng bệnh của các chú mày, im lặng nhìn xuyên qua cửa sổ, quan sát tình huống bên trong. Lúc ấy, cảnh tượng rất rất quỷ dị. Trên hành lang không có một bóng người, đèn đuốc tối om, chỉ có một mình kẻ đó đứng yên như cọc gỗ. Anh mày biết chuyện dần bất ổn, thế nên cầm chặt vài lá bùa rồi tiến gần đến xem sao. Kế tiếp, đối phương chẳng nói chẳng rằng mà ra tay với anh mày. “Chắc chắn kẻ đó biết đạo pháp, nhưng khi tấn công anh mày thì chỉ dùng kỹ thuật chiến đấu của một người bình thường. Có thể... là do gã đó sợ bị bại lộ thân phận.”

“Anh nói chung chung quá, có tin tức nào rõ rệt hơn một chút không?” Tôi hỏi tiếp, muốn tìm ra một đáp án có giá trị.

“Trời quá tối, anh mày không thấy rõ. Chỉ biết kẻ đó là đàn ông, cao hơn 1,8 mét. Dù sao đi nữa, kẻ đó cao hơn anh mày.”

Hỏi han hơn nửa tiếng, tôi cũng không thu hoạch được amnh mối hữu ích nào, thế nên tạm thời đi cùng Thiết Ngưng Hương rời khỏi đây.

“Vết thương ở bụng nạn nhân là do vật sắc nhọn xuyên qua. Em đã điều tra cả bệnh viện rồi, nhưng không tìm được loại hung khí có thể cắt ra kiểu vết thương đó. Tiếp đến, em đã đi check camera. Mà rất khó tin nha! Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án, có nhiều góc camera bỗng nhiên bị mờ đi.” Đi ở trước mặt, Thiết Ngưng Hương chậm rãi kể lại kết quả điều tra đêm qua cho tôi nghe. Đi theo sau lưng cô ấy, tôi lại không tập trung lắng nghe quá nhiều, mà chỉ nhìn chằm chằm vào phần gáy của Thiết Ngưng Hương.

Sau những sợi tóc lờ mờ phủ xuống, tôi có thể mơ hồ trông thấy làn da mịn màng trắng nõn kia. Nơi đó cũng không có ký hiệu gì đặc biệt cả.

“Anh về dưỡng thương trước đi. Chờ vụ án có tiến triển, em sẽ đến gặp anh sau.” Nói xong, Thiết Ngưng Hương dẫn Triệu Bân rẽ sang một hướng khác, còn tôi tự đi về phòng bệnh một mình.

......

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Phùng Minh Long vẫn chưa rời giường. Tôi cũng không muốn làm phiền gã ấy, chỉ yên lặng sắp xếp lại đồ đạc của mình, chuẩn bị xuất viện.

Tuy cơ thể còn nhiều vết thương chưa khép miệng, nhưng sau khi mở khóa Gan khiếu, năng lực khôi phục của tôi đã được cường hóa gấp 5 - 6 lần so với người bình thường. Mấy vết thương này giờ đã không còn nghiêm trọng nữa rồi, không cần phải phí thời gian mà nằm viện nữa.

Đến khu gửi đồ để nhận lại đồ đạc của mình xong, tôi mặc quần áo vào, trước khi đi thì nhìn sơ qua cả căn phòng bệnh này một lần cuối.

Phùng Minh Long vẫn đang ngủ say; đôi dép lê của gã bị vất tùy tiện dưới gầm giường, mà mũi dép lại chĩa về phía chiếc giường.

“Mũi dép lại chĩa về phía giường à?”

Giường bệnh viện không cao lắm; do bệnh nhân có thương tích trên người, cử động khó khăn, nên phương pháp leo lên giường phổ thông nhất chính là là ngồi trực tiếp xuống giường. Mà nếu như vậy, mũi déo hẳn là phải hướng ra bên ngoài mới đúng.

Tôi cầm lấy đôi dép lê của Phùng Minh Long lên, nhìn xuống phần đế giày; phía dưới vẫn còn dính những hạt bùn nhỏ và hạt cỏ.

“Tên này rời khỏi bệnh viện ngày hôm qua à?” Tôi đặt đôi dép lê về chỗ cũ, nhìn Phùng Minh Long vẫn đang ngủ say mà không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng mở cửa rồi rời khỏi bệnh viện ngay sau đó.

**************************************

CẢM ƠN MINH CHỦ Thuận VÀ MINH CHỦ Rucoluu ĐÃ DONATE CHO CHƯƠNG TRÌNH LIVESTREAM NÀY <3 <3 CHÚC HAI BẠN CUỐI TUẦN VUI VẺ, ẤM ÁP NHAAAAA =)) NICE WEEKEND LAHHHH