TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 557: Cuộc chiến một người (1)

[Đã hoàn thành nhiệm vụ livestream thứ 11 - mở khóa danh mục sản phẩm mới:

- Mảnh vỡ kính Luân Hồi (100 điểm); Thái Thượng Tam Thi Kinh - quyển thiếu (người sau khi chết đi, hồn sẽ bay về trời - phách sẽ hòa vào hư vô. Duy chỉ còn mỗi tam thi lang thang giữa trần thế, được gọi là quỷ. Tứ thời, bát tiết - cần phải cúng tế; nếu không, sẽ gây nên tai họa. Bệnh tật tranh nhau hoành hành, dân chúng lầm than. Quyển sách này có thể chỉ cách trảm tam thi, đắc thành chánh quả: 30 điểm).

- Tóm tắt những điều cấm kỵ của Đạo giáo (pháp không thể loạn dùng, nhân quả vô thường, thiên lí tuần hoàn: 05 điểm); Thông Linh Khải Độ văn (lễ bái ba vị Tam thanh Tam cảnh, 3 vị thiên tôn, có cầu có ứng, thành tâm sẽ linh nghiệm, không cầu cũng sẽ tự linh nghiệm: 30 điểm.

- Thuật dịch dung cổ đại (lấy nước tiểu đồng tử để làm giáp thủy, ẩn giấu giữa bụi trần của đông hạ, kết hợp với thịt bò và mỡ lợn để hình thành nên khuôn mặt, giả dạng ra ngàn gương mặt mà không cần biến đổi khung xương, 06 điểm); Nguyên lý và ứng dụng của Thuật thôi miên hiện đại (03 điểm); Đồng hồ quả quýt xui xẻo (bạn sẽ trở thành người được vận rủi quan tâm; nếu đã gặp xui xẻo, chiếc đồng hồ này sẽ trở thành người bạn đồng hành tốt nhất với bạn - đạo cụ thôi miên: 05 điểm.)]

...

Lần đổi mới danh mục sản phẩm này, có rất nhiều đồ vật mới mẻ. Vì tình huống đặc thù, tôi cũng không thể xem kỹ, chỉ liếc sơ qua một chút.

“Mảnh vỡ kính Luân Hồi là thứ gì, tại sao có giá đến 100 điểm hối đoái vậy?” Từ rất lâu ồ, tôi đã phát hiện ra: Việc kích hoạt danh mục sản phẩm mới của Tú Tràng đều mang một mục đích nào đó rõ rệt. Lúc này, nó đột nhiên công bố ra mảnh vỡ kính Luân Hồi, ắt hẳn phải xuất phát từ một lý do nào đó: “Vật phẩm này chẳng đính kèm thêm bất cứ một lời thuyết minh nào. Chỉ một mảnh gương vỡ thôi, mà cần đến 100 điểm tích lũy à? Thứ này có giá cả còn khủng hơn cả Cầm Long thuật nữa ấy chứ!” Hiện tại, tôi chẳng thể nào bỏ ra nổi 100 điểm, nên đành phải phớt lờ mảnh vỡ kính Luân Hồi đi. Tiếp theo, tôi xem qua những món còn lại. “Có vài thứ trông khá thú vị nhỉ?”

Đồng hồ quả quýt xui xẻo - tuy thứ này có công dụng khá bình thường, nhưng lời thuyết minh đi kèm lại khiến tôi thấy thích thú. Chỉ có ai đang bị tai ách quấn thân mới có thể khống chế được nó - tôi đang bị âm 10.000 Công đức, bị ý trời thù hằn; chẳng lẽ còn ai khác trên thế giới này có thể xui xẻo hơn tôi nữa à? Xét theo tình huống hiện tại của tôi, có lẽ sử dụng chiếc đồng hồ quả quýt này chỉ là một vấn đề đơn giản.

“Về phương pháp dịch dung cổ đại này, mình cũng có thể cân nhắc.” Tôi nhíu mày thật sâu; ngay cả Âm Gian Tú Tràng cũng đã cung cấp ra món đồ này, chứng tỏ tình huống của tôi đã đến thời khắc cực kỳ nguy cấp: “Ngay thời điểm mà mà cập nhật ra thuật dịch dung này, chẳng phải là trùng hợp quá hay sao? Hay đây là một cách mà Tú Tràng dùng để bảo vệ cho streamer của họ?”

Nhưng tôi nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này ngay. Đối với Tú Tràng, biết càng nhiều, tôi càng cảm thấy họ rất thần bí, cơ bản là chẳng thể nào đoán nổi hàm ý trong từng bước đi của Tú Tràng.

Khẽ thở dài rồi cất điện thoại di động vào túi, tôi đứng dậy kiểm tra quanh phòng trước khi lặng lẽ thu hồi lại lá bùa Đồng Tang trên trán Diệp Băng. Sau khi bảo đảm không còn để sót lại bất cứ thứ gì, tôi bèn ngồi yên đó, chờ đợi Sở Môn thức dậy.

Một vầng ban mai chậm rãi bò lên từ đường chân trời. Đang nằm giữa hàng đống thiết bị y tế, rốt cuộc Sở Môn cũng tỉnh lại. Anh chàng này ngủ khá thoải mái nha, lúc thức dậy còn vươn vai vài cái: “À cậu streamer! Chào buổi sáng nhé!”

Gặp nguy hiểm trùng trùng trong giấc mơ, nay lại có thể thuận lợi rời khỏi thế giới trong mơ - đây đúng là một chuyện đáng để chúc mừng. Ít nhất, đối với Sở Môn chính là như vậy.

“Ừ, chào buổi sáng.” Tôi nhẹ nhàng đáp, “Tạm thời, anh đừng đi ra ngoài. Đêm qua, lúc chúng ta đi vào giấc mộng, ngoài cửa đã xảy ra một vụ hành hung ác ý đấy.”

Khi nhập mộng, cơ thể ngoài đời thực hoàn toàn không có bất cứ năng lực phòng vệ nào. Hiểu rõ ý tôi là gì, nét nhẹ nhàng trên mặt Sở Môn lập tức biến mất bặt tăm: “Là nhắm vào chúng ta à?”

“Có khả năng như thế.” Tôi tiếp tục tu luyện Diệu Chân tâm pháp, câu có câu không đối đáp với Sở Môn: “Anh đừng nói với người ngoài về những gì mà chúng ta đã trải qua trong giấc mơ. Đợi lát nữa, anh lưu lại thông tin liên lạc cho tôi, lúc rời khỏi bệnh viện thì phải tuyệt đối cẩn thận... Tôi nghi rằng, có người muốn giết anh.”

“Giết tôi à?” Sở Môn cởi thiết bị bảo hiểm trên đầu xuống, tháo hết mớ dây điện rối nùi ra: “Tuy tôi có nhiều tật xấu, nhưng chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Tại sao bọn họ lại muốn giết tôi chứ?

"Xin lỗi nhé, vốn dĩ mọi chuyện cũng bắt nguồn từ tôi, anh chỉ bị liên lụy thôi. Tôi không chắc tên hung thủ đến từ phe phái nào, nhưng chắc chắn những kẽ ấy đều là bọn tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn. Chúng luôn hành động theo kiểu nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không chừa lại bất cứ tai họa ngầm nài." Tôi không định dọa Sở Môn, chỉ không muốn bạn khán giả nhiệt tình này gặp họa.

“Được rồi! Tôi sẽ cẩn thận. Lần nhập mộng này, tôi cũng đã ghi lại được rất nhiều tư liệu nghiên cứu quý giá. Chờ đến khi rời khỏi Giang Thành, tôi sẽ quay lại viện nghiên cứu, tạm thời không đi ra ngoài.” Sở Môn cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề từ giọng điệu của tôi. Nói một cách nghiêm túc, gã vẫn còn rất nhiều câu muốn hỏi; nhưng trước khi gã kịp thời đặt câu hỏi, Triệu Ban đã bước vào phòng cùng một ông lão và một người bác sĩ.

“Tình hình của Diệp Băng đã ổn hơn chưa?” Người đó vừa bước vào phòng đã mở lời hỏi thăm. Giọng nói của ông ta rất ôn hòa, rất bình tĩnh, tựa như đại dương vô biên vô hạn.

“Ông Trần?” Tôi ngồi dậy khỏi giường, dùng Phán nhãn để quan sát ông ấy, không để bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.

Quần áo rất sạch sẽ nhưng vương chút bụi nhỏ, là loại không phải vừa thay mới ấy; trên người ông ta cũng không có vết máu. Có lẽ, ông ấy không phải là kẻ sát nhân kia.

“Đã ổn định được đôi chút, nhưng phải mất thời gian lâu hơn để tỉnh lại hoàn toàn.” Giống như hầu hết các bác sĩ tâm lý khác, Sở Môn rất sành sỏi trong việc đánh lừa người nhà bệnh nhân. Tôi cũng không lên tiếng, để mặc anh ta trò chuyện với ông Trần.

Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, tôi chỉ là người hỗ trợ điều trị, còn bác sĩ điều trị thực sự vẫn là Sở Môn.

“Ông Trần, đừng lo lắng! Thầy của tôi đã ra tay, chắc chắn sẽ thành công mà.” Lúc này, bác sĩ Diêm cũng không quên thổi phồng vài câu. Về gã ấy, trang phục của gã cũng không có bất cứ dấu vết kỳ lạ nào. mà với tích cách của bác sĩ Diêm, gã cũng chẳng bao giờ làm nổi mấy chuyện yêu cầu kỹ thuật cực kỳ cao minh như giết người vậy.

Sau vài phút, theo yêu cầu mạnh mẽ của ông Trần, hai người bác sĩ khác trong bệnh viện đã tiến hành kiểm tra sức khỏe đơn giản cho Diệp Băng.

Mọi người đều bất ngờ khi phát hiện ra rằng, cơ thể của Diệp Băng đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Các cơ quan và bộ phận nội tạng vốn dĩ bị suy kiệt liên tục, nay dần tỏa ra sức sống và kích hoạt cơ chế tự điều trị của bản thân.

Đây có thể gọi là một phép màu y học, và dĩ nhiên mọi công lao đều thuộc về Sở Môn.

Gã nháy mắt với tôi, cũng không thanh minh ra sự thật, chỉ vô cảm lắng nghe những lời tán dương của những người xung quanh.

Đây cũng là một kết quả nằm ngoài sự mọng đợi của tôi; nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, tình trạng nội tạng suy kiệt có rủi ro ảnh hưởng đến tính mạng của Diệp Băng trước đây có thể là do ý thức của chủ cơ thể bị rơi vào Giấc mơ Thâm sâu, trong khi Giấc mơ Nhạt nhẽo và Giấc mơ Trung dung của cô ấy hoàn toàn bị Bóng Đè chiếm cứ làm của riêng. Bị Bóng Đè phá hư nhiều thứ trong giấc mơ của chính mình, thế nên mới dẫn đến tình huống như vậy.

Tôi đã giết chết Bóng Đè trong Giấc mơ Thâm sâu. Mặc dù không cứu được Diệp Băng ra ngoài, nhưng cuối cùng dường như cô ấy cũng đã rời khỏi Giấc mơ Thâm sâu. Nhờ 2 tiền đề này, cơ thể của cô ấy mới dần có chuyển biến tốt đẹp.

Giữa những lời tán dương khen ngợi, trong tất cả những người có mặt tại đây, chỉ có tôi mới biết rõ rằng: Tình hình không hề lạc quan như vậy.

Rất có thể là ý thức của Diệp Băng đã rơi vào tay Trần Cửu Ca. Nếu muốn đánh thức Diệp Băng hoàn toàn, sau này có lẽ phải gặp mặt Trần Cửu Ca lần nữa.

Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ đến một chi tiết khác. Trong Giấc mơ Thâm sâu, Tiểu A từng nói với tôi rằng: Trần Cửu Ca là người của Song Diện Phật. Vậy, Diệp Băng rơi vào tay Trần Cửu Ca, tương đồng với việc đang bị kiềm kẹp bởi Song Diện Phật.

Không những thế, dường như nhóm phản bội kia cũng có hợp tác gì đó với phe Song Diện Phật. Càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này vô cùng đáng sợ.

Bọn họ hợp tác làm gì đấy nhỉ?

Lần livestream được hình thành là do những kẻ phản bội đã lên kế hoạch từ lâu. Bọn họ muốn tôi bước vào giấc mơ của Diệp Băng, gài bẫy tôi từng bước một giữa Giấc mơ Thâm sâu kia, buộc tôi phải cúi đầu và hợp tác với chúng.

Trông cứ như đây là xung đột riêng giữa tôi và nhóm phản bội, nhưng trên thực tế thì lần livestream này lại dính dáng đến một phe thứ ba – Song Diện Phật!

Trong số các nhiệm vụ tùy chọn của Tú Tràng, có một nhiệm vụ được công bố rất rõ ràng. Đó chính là: Yêu cầu tôi nhìn rõ bố cục của Song Diện Phật trong Giấc mơ Thâm sâu. Nói cách khác, Song Diện Phật có tham gia vào buổi livestream này, chỉ do tôi không nhận ra mà thôi!

Đôi mắt đang híp lại của dần trợn to ra, nhìn chằm chằm vào ông Trần. Ban đầu, tôi không định tiến vào giấc mơ của Diệp Băng để cứu cô ấy. Chính vì sự thúc giục liên tục của ông Trần và dụ dỗ tôi thông qua chuỗi tràng hạt chứa Công đức kia, tôi mới hạ quyết tâm và nhập mộng.

Nghĩ kỹ lại, dường như ông Trần vẫn luôn muốn tôi đi vào giấc mơ. Cảm giác mà ông ta mang đến cho tôi trong những lần nói chuyện trước đó chính là: rất cấp bách. Đây không phải là một thái độ nên có của một vị viện trưởng cô nhi viện đối với cô nhi!

Trong giấc mơ của cậu bé lưng còng, tôi cũng đã từng trông thấy ông Trần xuất hiện. Tuy nhiên, ông ấy lại hiện thân trong bộ dáng của một người không mặt.

Ông Trần trong giấc mơ cứ như một vị thần, một người không mặt luôn đứng trên tháp cao, bí ẩn, khó mà tiếp cận. Một người như vậy, làm sao có thể đến cầu xin tôi, một người ngoài cuộc, để cứu lấy một con bé cô nhi đã rời khỏi cô như viện suốt mười mấy năm nay?

Đây là một âm mưu!

Ông ta cố tình thể hiện tình thương của mình với Diệp Băng, trong khi mục đích thực sự chính là xúi giục tôi nhập mộng!

Càng nghĩ, càng đáng sợ.

Tôi cố kiềm chế vệt sáng nhẹ trong mắt, lặng lẽ cúi đầu, không để người xung quanh nhận ra sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt của mình.

*************

CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC VỊ MINH CHỦ:

- Quangbeo1611

- 0358867859

- thaovy108

- thanhvietvu

- hung199x

ĐÃ ỦNG HỘ CHO DI NHA ^^ CUỐI TUẦN RỒI, CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ NHỮNG NGÀY THẬT VUI VẺ BÊN NGƯỜI THÂN, BẠN BÈ NÈ :D