TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 484: Nằm ngoài dự đoán của chúng tôi

Tam Âm tông được chia thành ba nhánh: Xà Công, Mạnh Bà và Quỷ Anh. Giai đoạn mạnh mẽ nhất của tông môn này rơi vào khoảng 5 năm về trước. Khi đó, nhánh Xà Công có số lượng đệ tử nhiều nhất, âm thầm khống chế Giang Thành từ hậu trường và xử lý mặt tối của tông môn. Về phần Quỷ Anh, nhánh này dám đơn độc thách thức 36 động của Mao Sơn, thi đấu Âm pháp và Quỷ thuật, mạnh mẽ hơn cả nhánh Xà Công nữa. Nhưng phải nói rõ rằng, vào 5 năm trước, thế lực mạnh mẽ nhất và quỷ dị nhất của Tam Âm tông chính là nhánh Mạnh Bà. Nhưng lúc ấy, nhánh này chỉ có một thành viên duy nhất, chính là nguyên Mạnh Bà.

Bà ta là một huyền thoại sống, đại diện cho sự huy hoàng đã từng của Tam Âm tông. Và chính vì sự biến mất đột ngột của bà mà dẫn đến một loạt các biến cố đã xảy ra ngay tại môn phái này. Nhánh Quỷ Anh bị Mao Sơn 36 động đánh cho tàn phế, trong khi nhánh Xà Công yếu nhất lại âm thầm nổi dậy, trở thành trụ cột vững vàng cho cả tông môn.

“Nguyên Mạnh Bà.” Xà Thiên nhắc đi nhắc lại mấy chữ này với gương mặt bê bết máu.

“Chẳng phải bà ta mất tích rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Con hẻm này dường như cũng đâu có gì đặc biệt?”

“Điên à? Bà ta mà là Mạnh Bà trong truyền thuyết đấy sao? Cả người hôi hám, quần áo rách nát; đây mà là kẻ đã từng là cao thủ mạnh nhất trong Tam Âm tông à?”

“Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy trước khi bị điên vậy? Ở Giang Thành này, còn ai đủ sức tổn thương Mạnh Bà sao?”

Bọn tà tu may mắn sống sót của Tam Âm tông cảm thấy khó mà tin nổi, trong khi Mạnh Bà hiện tại của chúng lại tối tăm mặt mày, suýt nữa phải té xỉu ngay trên mặt đất.

Nguyên Mạnh Bà vừa lộ mặt đã gây ra một cú sốc lớn đối với bọn tà tu còn sống sót. Ngay cả Xà Thiên, kẻ chuẩn bị lao vào con hẻm nhỏ, cũng dừng lại. Gã sợ hãi, cảm giác chột dạ, vì mạnh mẽ như Mạnh Bà còn phải chuốc lấy tai ương ngay trong con hẻm này, huống chi là một đệ tử tầm thường như gã.

Nhìn bọn tà tu Tam Âm tông không khác gì những thằng hề lúc này, tôi chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi.

“Bọn mày vì giúp đỡ ý trời mà ra tay với tao, suýt nữa đẩy tao vào đường chết tuyệt đối. Thù này, tao từ từ tính sổ với bọn mày sau.” Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là Thánh nhân; có thù báo thù, có oán báo oán – Đây chính là nguyên tắc sống của tôi.

Bước vào đường Vô Đăng, bóng dáng của tôi trong mắt bọn tà tu kia dần bị bóng tối nuốt chửng, nhưng không có bất cứ một kẻ nào dám đuổi theo.

Vịn tay vào bức tường, tôi bước thật chậm. Bà lão kia vẫn đi phía trước tôi với con búp bê cũ nát trong tay. Lâu lâu, bà ngoái lại nhìn tôi một hai lần. Đôi mắt bà vẩn đục, đờ đẫn, nhưng trong ánh mắt đó dường như lại có là từng mảnh vụn ký ức đang lập lòe xuất hiện.

Bà ta dường như nhớ ra điều gì đó, để rồi nhanh chóng quên hết mọi thứ ngay lập tức. Cuối cùng, cụ vừa ngâm nga một bài đồng dao, vừa mặc kệ tôi mà bỏ đi hướng khác.

“Không biết bà cụ này điên thật hay giả điên nữa!” Lần đầu tiên đi vào đường Vô Đăng, tôi cho bà mượn một chiếc ô đen, để đổi lấy một bài thơ ẩn ý của bà. Khi ấy, chính bà cụ là người nhắc khéo tôi nên rời khỏi địa phương này.

Lần thứ hai khi tôi đến đường Vô Đăng cùng với chú hói tài xế, bà cụ đã biến hóa ra các diện mạo của từng độ tuổi, từ trẻ em – thanh niên – trung niên – già cả, ngay trước mặt tôi. Hình ảnh đó trông có vẻ như cụ đang âm thầm cảnh tỉnh tôi một điều gì đó sau lưng Âm Gian Tú Tràng. Chỉ là đến bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của hành động đó.

“Nghe giọng điệu của bọn tà tu Tam Âm tông, lẽ ra bà cụ phải là nguyên Mạnh Bà đã bị mất tích. Bà ấy xuất hiện trên đường Vô Đăng, bị điên dại, mãi mãi không chịu ra khỏi mấy con hẻm nhỏ này. Liệu chuyện này có liên quan gì đến Âm Gian Tú Tràng hay không?” Tôi đã suy đoán ra rất nhiều khả năng, mà có lẽ khả năng hợp lý nhất chính là Tam Âm tông đã phát hiện ra đường Vô Đăng đang che giấu một thứ gì đó đen tối và Mạnh Bà đã đích thân đến đây điều tra. Kết quả là, Âm Gian Tú Tràng đã ra tay. Từ đây, thế gian mất đi một Mạnh Bà oai phong một cõi, lại xuất hiện thêm một bà lão điên dại ôm búp bê mỗi ngày.

“Như vậy xem ra, mình phải đánh giá lại sức mạnh của Âm Gian Tú Tràng một lần nữa.” Tam Âm tông là thế lực đứng đầu ở Giang Thành, nhưng cũng phải bó tay với Âm Gian Tú Tràng. Điều này vừa làm tôi ngạc nhiên, vừa cảm thấy lo lắng.

Giữa tôi và Âm Gian Tú Tràng chỉ có mối quan hệ hợp tác, vì lợi ích hợp của cả hai. Cứ mãi mê quay livestream, theo độ khó của các nhiệm vụ tăng dần, rõ ràng là Âm Gin Tú Tràng đang liên tục bòn rút tiềm năng và giá trị của bản thân tôi. Mãi đến khi tôi không thể mang lại lợi ích cho Tú Tràng nữa, có lẽ bọn chúng sẽ vô tình vứt bỏ tôi như một món đồ chơi hỏng học.

Để tránh tình huống này, tôi tạm thời nghĩ ra 3 phương án. Thứ nhất, điên cuồng cường hóa bản thân và nâng cao giá trị của chính mình; thứ hai, tìm ra Hạ Trì và tay streamer đứng sau lưng gã, thực hiện thao tác “ngầm cấu kết” nhằm thoát khỏi sự kiểm soát của Âm Gian Tú Tràng; và thứ ba, tiết kiệm đủ 10.000 điểm để thoát khỏi Tú Tràng vĩnh viễn.

“Khó quá! Phương án nào cũng khó như lên trời cả!” Đi vào con hẻm hơn 10 mét, hai mắt của tôi bắt đầu đờ đẫn dần. Lần này, thương thế quá nặng; Hoàng Tuyền lệnh lại hút khô tinh khí cũa tôi. Hai chân của tôi cứ như bị đeo chì vào vậy, khó mà nhích thêm một bước.

Ngay khi sắp sửa té ngã, tôi đột nhiên nhìn thấy ngôi nhà mang biển số 44; ngôi nhà này luôn xuất hiện một cách cực kỳ khó hiểu.

“Số 44 đường Vô Đăng, tầng hầm số 4, phòng 444. Nếu được lựa chọn, mình thà suốt đời này cũng không đến đây.”

Đứng ở cửa vào, tôi hơi do dự. Nhưng kỳ thực, tôi đã soán mệnh thành công, tránh được cái chết đã được an bày sẵn vào ngày 30/10. Tôi hoàn toàn có thể chờ ở đây cho đến hừng đông, sau đó ra về, không cần phải nhờ Âm Gian Tú Tràng trợ giúp để giữ mạng nữa.

Thực lòng mà nói, dù sau bao nhiêu buổi livestream, tôi vẫn cảm thấy có chút sợ hãi từ tận đáy lòng khi đối mặt với tay phỏng vấn đeo mặt nạ giấy. Gã cũng không thực hiện bất cứ hành vi bất thường nào, hay cố ý dẫn dắt để khơi gợi những cảm xúc khủng hoảng, nhưng từng lời gã nói lại tạo ra những áp lực vô cùng nặng nề, khiến người nghe không dám phản kháng lại. Và dĩ nhiên, tôi không thích cảm giác như vậy chút nào.

“Nếu mình đã đến đây, thôi thì nên bước vào gặp mặt một lần. Dù gì thì mình cũng là nhân viên của họ, không có công lao cũng có khổ lao. Bọn họ có lẽ là sẽ không nên gây ra bất cứ điều gì quá đáng với mình.” Mộng Dực cổ đậu nhờ tại gan khiếu của tôi, hấp thu tinh hoa của đóa hoa hèo nghìn năm kia; nhưng thiết nghĩ, Âm Gian Tú Tràng cũng sẽ không quá đáng đến mức cưỡng chế vật đang ẩn giấu trong người tôi như vậy.

“Mộng Dực cổ rơi vào kỳ yếu đuối, còn Mệnh quỷ vừa tái sinh trong hình dạng của Quỷ em bé 3 mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu. Đám Quỷ vật trong tay mình, ngoại trừ Vương Sư không có sức chiến đấu ra, còn lại tất cả đều bị tổn thương nặng nề. Trận chiến này quá bi thảm rồi.” Suy nghĩ một lúc, tôi bỗng có một chủ ý khác.

Tôi đưa tay, đẩy cánh cửa mục nát vì thấm nước mưa lâu ngày ra; lúc này, một mùi vị ẩm mốc cũ kỹ xộc ngay vào mũi.

Bước trên sàn nhà ọp ẹp, tôi đi một mạch xuống thẳng tầng hầm thứ tư.

Hành lang dài đằng đẵng này dường như không có điểm cuối; cửa hai bên đều đóng chặt. Thời điểm hiện tại, tôi cũng không định điều tra gì thêm, thế nên lập tức tiến vào căn phòng số 444.

Cửa không khóa, như thể đang chờ cửa cho tôi vào.

Đẩy cửa bước vô trong, một căn phòng có cách bày trí giống như một nhà kho bỏ hoang hiện ra ngay trước mắt. Bàn ghế hỏng hóc chất thành đống, trong đó là những con côn trùng đang bò lổm ngổm. Dưới chân là tấm thảm ẩm ướt, tản mát ra một mùi thối khó chiều, trong khi vách tường cạnh bên có 4 chữ Âm Gian Tú Tràng to đùng được viết lên bằng một nét xiên xiên vẹo vẹo.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào căn phòng nơi tôi từng được phỏng vấn.

Giữa phòng đặt một chiếc bàn màu đen, tay chủ khảo đeo mặt nạ giấy đang ngồi ngay ngắn cạnh đó.

“Anh biết tôi sẽ đến à?” Tôi nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua lớp mặt nạ giấy kia.

Gã phỏng vấn viên lắc đầu: “Tôi vẫn luôn ở đây, chờ người tiếp theo đến đẩy cửa. Mà người đó có phải là anh hay không, đối với tôi cũng không có gì khác biệt.”

“Ồ?” Tôi cẩn thận nghiền ngẫm ý nghĩa từ lời nói của tay phỏng vấn viên, cứ cảm thấy gã đang ngầm ám chỉ gì đó. Dõi mắt nhìn lướt qua căn phòng, tôi chợt sử dụng Phán nhãn trong vô thức, để rồi trông thấy một tấm thẻ quảng cáo khác của Âm Gian Tú Tràng nằm ở góc bàn bên kia.

Khác với tấm thẻ của Hạ Trì trước đây, tấm thẻ này được bảo quản rất tốt; chỉ là, có một con số “9” được viết trên phần rìa bên trái của tấm thẻ ấy.

“Lại có người mới đến phỏng vấn à?” Trong thời gian ngắn, tôi thầm tự đưa ra một câu trả lời hợp lý nhất.

“Người đó đã mở một cánh cửa khác.” Tay phỏng vấn viên không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà cất tấm thẻ quảng cáo đi: “Anh Cao, biểu hiện lần này của anh đã nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Chúc mừng anh vì đã sống sót.”

Tôi cười khổ: “Chuyện này, quả thật đáng được chúc mừng. “

Kẻ giao nhiệm vụ để tôi bước lên chuyến tàu tử thần kia, đi vào Âm Dương gian và phá hủy kế hoạch của Song Diện Phật chính là Âm Gian Tú Tràng. Có thể nói, lý do khiến tôi trở thành kẻ thù của ý trời chính là Âm Gian Tú Tràng đây. Ban đầu, tôi muốn đòi một lời giải thích. Nhưng sau khi thực sự đối mặt với tay phỏng vấn viên đeo mặt nạ giấy thì tôi nhận ra rằng, cái gọi là sự can đảm của tôi chỉ là một trò đùa.

“Chúng tôi đã công bố một nhiệm vụ tùy chọn trong chương trình livestream gần đây nhất, yêu cầu anh bắt Mộng Dực cổ. Con Cổ độc này hiện đang ở trên người anh, anh có muốn giao nó cho chúng tôi hay không?” Tay phỏng vấn viên cân nhắc một lúc rồi bổ sung, “Xét đến tình huống đặc biệt của anh, chỉ cần đồng ý giao dịch này, chúng tôi sẽ cung cấp cho anh thêm 1 quyền miễn trừ livestream.”

“Một đề xuất rất hấp dẫn.” Tôi nhìn chằm chằm tay phỏng vấn viên, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận.