TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 475: Quỷ thuật vô song (1)

Đau tận xương tủy, như thể bị điện giật vậy, sau đó là tê cứng; chân trái tôi bắt đầu sưng tấy từ mắt cá đến bắp chân.

“Nọc rắn độc ư?” Tôi lùi về phía sau mấy bước, bám vào giá để đứng vững. Nơi tôi vừa đứng, có một con rắn độc vành vàng dài hơn 10 cm, to chừng một chiếc đũa, đang nằm rạp trên mặt đất. Nọc độc từ răng của nó đã đi vào da thịt tôi, trong khi cơ thể của nó cũng đang run lẩy bẩy, tựa hồ không còn sống nổi bao lâu nữa.

“Con rắn này vào đây lúc nào nhỉ?” Im hơi lặng tiếng, màu sắc bề mặt cơ thể của nó rất giống màu bàn ghế, từ đó mới khiến tôi không phát hiện ra.

“Cây đòn gánh âm vang 3 tiếng trong khoảnh khắc vừa rồi, e là vẫn còn độc vật trong căn phòng này.” Cố gắng bình tĩnh lại, tôi biết bản thân mình có thể miễn nhiễm với hầu hết Cổ độc vì có Mai Hoa cổ, nhưng lại không có tác dụng quá nhiều với nọc rắn. “Kẻ địch hẳn là đã lên kế hoạch từ sớm, có khi loại nọc này cũng không phải nọc rắn bình thường.”

Bị phát hiện sau khi đánh lén, Tam Âm tông quyết định không che giấu nữa. Trước số lượng lớn rắn độc bò vào cửa hàng ở cửa ra vào và cửa sổ, tôi tê rần da đầu, kéo lê cái chân sưng tấy mà quay đầu chạy lên tầng hai.

“Mình phải rời khỏi đây.”

Nọc rắn dường như chứa một loại độc tố thần kinh nào đó, tuy rằng bị Mai Hoa cổ tạm thời áp chế, không khiến tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chân trái của tôi đang dần mất đi cảm giác.

Tôi chạy nhanh lên tầng hai, đóng cửa lại. Không chút do dự, trước khi đối phương kịp nhận ra, tôi đã mở toang cửa sổ tầng hai, nắm lấy mép cửa sổ rồi nhảy xuống.

Lăn một vòng ngay vị trí nhảy xuống để giảm tải lực rơi xong, tôi khập khiễng bỏ chạy trên đường.

Điều khiến tôi ớn lạnh là phố Đinh Đường hôm nay vắng vẻ lạ thường, hai bên đường chẳng có mấy người đi bộ.

“Taxi!” Tôi không dám chậm trễ chút nào, vừa nhìn thấy một chiếc taxi đậu bên đường là vội vàng vác đòn gánh chạy tới.

“Lái, lái nhanh lên!” Tôi không nói lời nào, vừa kéo cửa định lên xe thì cây đòn gánh trong tay chợt vang lên một tiếng giòn giã.

“Cảnh báo? Có vấn đề với chiếc xe này ư?!” Tôi đóng sầm cửa lại, để rồi thông qua ô kính ô ta mà nhìn thấy người lái xe bên trong; gương mặt của gã bị khói đen che khuất, ngoẹo đầu sang một bên, nhe răng nhếch miệng.

“Cái quái gì vậy?” Tôi lùi lại, vận dụng Phán nhãn để quan sát xung quanh. Rất nhanh say đó, tôi phát hiện có từng bóng đen trong con hẻm phía sau đang di chuyển. Ít nhất, có 6 - 7 đạo sĩ áo đen đang ẩn nấp trong đó. Trận chiến lần này thậm chí còn muốn nghiêm trọng hơn lần trước.

“Phải chạy thôi!”

Với trạng thái này, tôi rất khó tham gia đánh đấm. Một khi bị bao vây, đó sẽ là cục diện không chết không thôi. Trên người tôi không đang giữ bí điển Cản Thi của Thanh Thổ quan, mà còn có bí pháp của quỷ tu - Âm Dương Quỷ Thuật. Nếu tôi rơi vào tay của Tam Âm tông, chắc chắn sẽ bị bọn chúng tra tấn dã man để hỏi cho ra.

Về phần đạo đức pháp luật, đối với phường tà đạo này, chế tài cơ hồ là con số 0. Bọn chúng hoàn toàn có thể dùng quỷ vật để ép hỏi, dùng sâu độc cắn tim để uy hiếp, và dù cảnh sát có phát hiện ra thi thể của tôi thì cũng không điều tra ra được gì.

Cuối cùng, đây chẳng qua là do lực lượng không cân bằng nhau mà thôi.

Tôi không vào xe taxi, mà tránh ra thật xa. Nhưng người tài xế taxi kia trông cứ như bị điên loạn, phóng xe tăng tốc trên vỉa hè, cố gắng rượt đuổi theo tôi.

“Điên rồi à? Vì tiêu diệt mình, mà Tam Âm tông bất kể hậu quả ư?” Tà tông phải ẩn thế, nếu gây ra xáo trộn quá lớn, các tu sĩ bên phe chính đạo nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ, nhất định sẽ đến Giang Thành điều tra rõ ràng.

Vì vậy, hiện tại bọn chúng đang liều mạng bại lộ tất cả, muốn giết tôi một cách triệt để hòng chiếm lấy bảo tàng trong tay tôi.

Chật vật tránh né chiếc taxi kia, con ô tô ấy cứ như một thứ quái vật sắt thép điên loạn, mãi đến khi tông vào một thân cây mới chịu dừng lại.

Tiếng động ầm ầm này khiến mọi người ở các cửa hàng xung quanh dừng lại. Tôi dùng cả chân lẫn tay mà liều mạng chạy trên đường, trong khi đại não bắt đầu có triệu chứng gặp ảo giác: “Nọc độc rắn bắt đầu phát tán. Mình phải nhanh chóng rời khỏi đây, đến một nơi nào đó an toàn.”

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua shop đồ chơi người lớn của mình. Tại ngõ hẻm gần đó, có một gã đạo sĩ bước ra. Người này có nét mặt âm nhu, mang theo một nụ cười nhạt, tựa như một con rắn độc vậy.

“Xà Thiên, đúng là tên khốn này!”

Thằng chết tiệt đó rất hiểu tôi, còn tôi lại không dám dừng chân ở đây quá lâu. Bước sang bên đường, tôi vác theo cây đòn gánh mà vẫy xe một cách tuyệt vọng.

Tình cờ, có một chiếc ô tô tư nhân chạy ngang qua. Gã giảm tốc độ và di chuyển từ từ, nhưng không muốn dính vào quá nhiều rắc rối lúc giữa đường thế này. Tuy nhiên, tôi đang gặp nguy cơ, tuyệt đối sẽ không buông tha bất cứ một cơ hội thoát hiểm nào.

Tôi vác đòn gánh lên, chủ động chạy về phía chiếc ô tô đó rồi đập cửa kính một cách liều mạng: “Cho tôi quá giang đi bệnh viện! Tôi đã bị rắn độc cắn, rất nghiêm trọng! Nhờ anh đưa tôi đến bệnh viện ngay lập tức!”

Chủ xe là một tay trí thức tầm 27, 28 tuổi. Gã ngồi trong xe rất lâu nhưng không dám mở cửa. Trong khi đó, tôi lại gấp rút vô cùng, cứ chực chờ muốn đập nát cái cửa kính này để chui vào trong.

Không lâu sau đó, chiếc taxi ban nãy chạy xuống từ trên vỉa hè. Khói đen bao phủ xung quanh gương mặt người tài xế càng dày đặc hơn; gã nhìn tôi, há to miệng, lộ cả hai hàng răng và nướu ra ngoài.

“Đúng là trúng tà rồi!” Tôi tái cả mặt; gã tài xế taxi kia rõ ràng định lái xe đâm thẳng vào tôi.

Đúng lúc nguy cấp này, người chủ xe kia chợt mở khóa cửa, hỏi nhỏ: “Lên xe đi! Đi bệnh viện nào?”

Tôi không nói nhiều lời, ngồi vào ghế phụ lái: “Lái đi! Có một tên taxi điên phía sau! Gã ta định giết người đấy!”

“Chẳng phải nah nói mình bị trúng nọc rắn sao? Đi Bệnh viện Trung ương hay Bệnh viện Nhân dân cấp 1?” Gã ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt rất cảnh giác; dù gì đi nữa thì kiểu cách ăn mặt hiện tại của tôi cũng không được bình thường, dễ khiến người khác bất an.

“Lái xe nhanh đi! Bệnh viện Trung ương, mạng người quan trọng!”

Tôi không ngừng thúc giục, nhưng người chủ xe này cũng là một gã sành đời. Biết đây là chuyện gấp, gã lập tức đề máy xe. Nhưng vì không hoàn toàn yên tâm với tôi, gã đồng thời nói rõ: “Này! Xe của tôi có gắn camera hành trính nhé. Tôi chỉ đang làm một việc tốt mà thôi. Nếu bị tai nạn, anh cũng không được đổ thừa cho tôi.”

“Đừng lo! Nhưng anh có thể chạy nhanh hơn được không? Xe taxi phía sau sắp đuổi kịp rồi!”

“Đại ca à! Anh chỉ bị rắn cắn thôi mà, sao y chang như vừa ăn cướp xong rồi bị cảnh sát rượt đuổi vậy...” Tay chủ xe nhìn vào tấm kính chiếu hậu, tình cờ nhìn ra sắc mặt của gã taxi đang lái xe đuổi theo phía sau: “Biểu cảm của tên kia sao đáng sợ quá vậy? Con người mà cũng có thể làm ra vẻ mặt đó sao?”

Xe vẫn chạy, tôi vẫn lo lắng. Nếu chạy chậm, sẽ bị Tam Âm tông bắt kịp. Nhưng nếu chạy nhanh, tôi lại sợ ý trời sắp đặt ra tai nạn giao thông để giết tôi.

“Bên ngoài quá hỗn loạn rồi. Phải đến đường Vô Đăng mới có thể an toàn!” Tôi đấm vào yên xe, có chút bực bội: “Đáng lẽ mình nên sớm nghĩ ra! Trong nhiệm vụ tùy chọn, Âm Gian Tú Tràng bảo mình nộp Mộng Dực cổ về cho bọn chúng. Hiện tại xem ra, đây là chúng đang cảnh cáo mình. Bọn chúng chắc chắn sớm biết mình bị ý trời nhắm vào, xác định ngày chết, nên mới thiết lập thu hồi Mộng Dực cổ như vậy. Nếu mình giao Mộng Dực cổ ra, chúng dĩ nhiên sẽ bảo vệ mình, hai bên đều vui vẻ. Còn nếu không giao, bọn chúng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ mặc sự sống chết của mình.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Âm Gian Tú Tràng là một tổ chức nhân từ cả, mọi thứ đều vì lợi ích. Sự xuất hiện của Mộng Dực cổ đã kích thích lòng tham của bọn chúng. Vì vậy, chúng đã vịn vào bộ quy tắc kia để ra tay để cưỡng chế Mộng Dực cổ từ tay tôi.

“Con cổ độc này quý giá đến vậy sao?”

Tôi vẫn chưa biết rõ giá trị của nó, nhưng nếu được lựa chọn giữa mạng sống và Mộng Dực cổ, tôi nhất định sẽ chọn mạng sống của chính mình.

“Anh trai, lái xe nhanh lên đi!”

“Đại ca à, nơi này là khu trung tâm thành phố, có cảnh sát giao thông nữa đấy!”

Gã chủ xe lúc này mới cảm giác được có gì đó không ổn: “Tôi đưa anh đến bệnh viện rồi đi ngay nhé, anh đừng có làm phiền tôi nữa!”

“Yên tâm.” Tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho chú tài xế hói, nhờ chú ấy đợi tôi ở cổng bệnh viện Trung ương, sau đó bí mật nhét lá bùa Đại vận mà anh Lưu mù từng tặng vào dưới yên xe, kể như là một hành động cảm ơn gã chủ xe này.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, tôi bèn nhìn qua kính cửa sổ ô tô. Ngoài chiếc taxi phía sau, còn có một chiếc ô tô màu đen khác đang đuổi theo. Tôi đã từng nhìn thấy chiếc xe này ở bãi đậu xe tại nhà hàng Thế Kỷ Tân Uyển.

“Nhà họ Giang rốt cuộc cũng không nhịn được, cuối cùng cũng chịu ra tay rồi à?”

Tôi dùng Phán nhãn quan sát hoàn cảnh trong xe; cách một lớp thủy tinh, Xà Thiên đang mỉm cười với tôi, hai tay gã cầm theo cây roi cổ lần trước kèm mấy lá bùa đen, trong khi miệng lẩm bẩm gì đó.

“Đại lộ đứt đoạn, xe bỏ chạy. Thập gia, cửu gia đóng kín cửa - chỉ có một nhà mở khóa ra. Hôm nay, ta thắp hương, đánh trống, thỉnh Diêm La!”

Gã niệm chú xong, phố Đinh Đường vốn dĩ thưa thớt nay lại càng vắng vẻ hơn. Mây đen đè thấp xuống, và con đường lớn trước mặt bỗng dưng xuất hiện hai bóng dáng kỳ lạ - một đen, một trắng.

Gã chủ xe hốt hoảng thét to lên, sau đó giẫm phanh ngay lập tức. Trong khi đó, hai mắt tôi đỏ bừng, từ sâu trong đôi mắt lóe lên từng dòng máu tươi. Tôi nhào người qua, tung chân đạp mạnh vào chân ga: “Tới luôn! Đụng chết cmn đi!”