TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 473: Bí điển Cản thi

“Anh tránh xa chúng tôi ra một chút.” Nhân viên bảo vệ và tay thợ điện đồng thời lùi về phía sau, sau đó dường như lại cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá khích nên nói đệm một câu: “Trùng hợp thôi mà, đúng không?”

Ta nhấc cây đòn gánh lên, tiện tay gỡ hai lá bùa may mắn mà anh Lưu mù dán lên người mình, sau đó liếc mắt nhìn hai người kia, khẽ đáp: “Có lẽ là vậy.”

Kính sau xe taxi đều bị đập vỡ, bác tài xế vô cùng sợ hãi, run rẩy chui ra khỏi xe. Cả một góc phố rơi vào trạng thái cực kỳ náo động.

“Tất cả có vẻ chỉ là trùng hợp, nhưng thực tế lại là chết chóc bủa vây.” Nếu không có sự cảnh báo của cây đòn gánh, đầu tôi đã bị đập nát. Đứng bên lề đường, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi. Áo sơ mi dán chặt vào da thịt, khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo cả người.

Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, hiện tại là 14:15 phút chiều; thời gian hôm nay trôi qua cực kỳ chậm.

Mặc veston trên người, cầm theo cây đòn gánh, tôi băng qua đám đông, quyết định đi bộ đến trung tâm hỏa táng Cầu số 3.

Dọc đường, tuy rất cẩn trọng nhưng vẫn có nhiều tai nạn xảy ra; khi tôi đến trung tâm hỏa táng Cầu số 3 đã là 17:30 phút rồi.

Vân Xuyên đang khoác trên người một chiếc đạo bào màu trắng, đứng bên ngoài hành lang của trung tâm hỏa táng. Sau khi nhìn thấy tôi xuất hiện trong bộ dạng vô cùng chật vật, cậu ta vô cùng ngạc nhiên: “Thí chủ, chuyện gì xảy ra với anh vậy?”

“Kệ đi! Tôi không sao!” Tôi tự biết nỗi khổ của bản thân; còn cây đòn gánh trong tay tôi lúc này đã có đến 7, 8 vết nút. Đến tận lúc này, tôi vẫn còn cảm thấy lo sợ; dù có nói ra, cũng chẳng ai tin những gì đã xảy ra tối trên quãng đường đến đây.

Vừa đi xa khỏi bệnh viện một chút, tôi đã gặp một người đàn ông nhảy lầu tự tử vì tình. Gã rơi từ trên cao xuống, đúng lúc ngay vị trí mà tôi đang đi dưới đường. Vừa kịp thời né tránh, tôi lại chạm mặt vào một người đàn ông say rượu lái xe lao thẳng lên vỉa hè và quán tính chiếc xe trượt theo tôi đến gần chục mét.

Tốn sức rời khỏi thành phố, vừa định đi đến một cửa hàng nhỏ nơi ngoại ô để mua một gói thuốc lá, ước chừng 10 giây đồng hồ, trong lúc nhân viên của hàng đang lắp đặt thiết bị gì đó trên tầng 2 thì chợt một âm thanh to đùng vang lên. Chiếc quạt trần đang xoay tròn với tốc độ siêu cao phía trên đầu tôi rơi xuống, suýt nữa đã xoắn luôn cả cái đầu tôi vào cánh quạt rồi.

Còn quá nhiều chuyện tương tự như thế xảy ra, ví dụ như rò rỉ hộp điện cao thế, nắp cống ngầm biến mất giữa đường, đồ vật từ trên cao rơi xuống,... Đừng nói là tôi, ngay cả Huyết Nhiễm đang tá túc bên trong linh đài của tôi cũng âm thầm hoảng sợ, còn thỉnh thoảng thét toáng lên để cảnh báo mối hiểm nguy giúp tôi.

Vừa bước đến trung tâm hỏa táng Cầu số 3, ý chí của Huyết Nhiễm cũng đã hoàn toàn im bặt, dường như lại rơi vào ngủ say vì tiêu hao sức lực quá độ.

Cả bộ veston dính đầy bụi đất, hai đầu gối bị rách một lỗ thật to, hai cánh tay trầy xướt bầm dập, khoảnh khắc mà tôi xuất hiện như thế này đã thu hút sự chú ý của bên cán bộ trung tâm hỏa táng. Hai nhân viên của nơi này cứ đi kè kè theo sát bên người tôi, mãi đến khi gặp mặt Vân Xuyên mới dần thả lỏng sự cảnh giác.

Không có nhiều người đến để tiễn đưa đạo trưởng Nhàn Thanh trong giây phút cuối cùng, chỉ có mỗi Vân Xuyên và tôi. Vì vậy sau buổi lễ, Vân Xuyên bèn tiến đến kho lưu trữ tro cốt, cầm theo hũ cốt của đạo trưởng Nhàn Thanh rồi đưa ra một quyết định cực kỳ bất ngờ.

“Gió vô định, nhân sinh vô thường; đời người như bèo trôi, gặp nhau rồi chia ly.” Một ngày một đêm trôi qua, Vân Xuyên dường như đã nhẹ lòng đi một ít. Cậu ta không mang tro cốt của đạo trưởng Nhàn Thanh về, mà là trả một số tiền cho trung tâm hỏa táng, nhờ nhân viên nơi này bảo quán giúp hũ tro cốt của ông tại đây.

“Vân Xuyên, cậu định làm gì? Người đã đi rồi, sao không để sư phụ cậu có thể mồ yên mã đẹp?” Tôi cứ nghĩ rằng Vân Xuyên sẽ chôn cất đạo trưởng Nhàn Thanh xung quanh Thanh Thổ quan, kể như là lá rụng về cội.

“Thí chủ, tất cả những gì tôi làm đều do sư phụ dặn dò. Lò hỏa táng này là một vùng đất phong ấn. Sư phụ tôi muốn biến thành địa linh để trấn giữ nơi đây.” Lời nói của Vân Xuyên đã thu hút ánh mắt nhòm ngó của các nhân viên gần đó. Thế là, tôi nhanh chóng dẫn cậu ta ra ngoài, đến khi rời khỏi trung tâm hỏa táng mới hỏi lại cặn kẽ.

“Thí chủ, anh có còn nhớ lời mà sư phụ đã dặn trong thư rằng, chúng ta không bao giờ được làm mất tấm bài vị kia không?”

“Tấm bài vị bên cạnh Tam Thanh Tổ sư gia đấy à? Cậu phát hiện ra điều gì đó từ vật ấy ư?” Tôi cũng rất tò mò. Đối với trung tâm hỏa tán Cầu số 3, thái độ của tôi chính là sợ sệt nên chỉ dám đứng nhìn từ xa. Ban ngày còn đỡ, còn buổi tối là trừ trường hợp bất khả kháng, không thì tôi chẳng bao giờ dám đặt chân đến nơi đây. Vì tôi hiểu rõ một chuyện, nơi đây là một đại trận phong thủy, trấn áp một con hung vật tuyệt thế bên dưới.

Vân Xuyên gật đầu. Kể từ khi đạo trưởng Nhàn Thanh ra đi, dường như thanh niên trẻ tuổi này cũng đã trưởng thành hơn, tâm cảnh vô cùng bình tĩnh: “Dưới tấm bài vị kia chính là bí mật lớn nhất của môn phái Cản Thi chúng tôi. Tính từ thế hệ của tổ sư gia cho đến thế hệ của tôi, có hàng trăm truyền nhân chính thống có tên có tuổi. Trong số đó, có rất nhiều nhân vật xuất chúng, vô cùng lợi hại. Một số người trong số họ thậm chí đã từng dẫn xác cho Thiên thi, đánh thắng Hạn Bạt.”

Vân Xuyên kính sợ mà mà ngẩng đầu lên, như thể đang xem một giai thoại huyền hoặc: “Người phàm chỉ có thể sống không quá trăm tuổi, mà đạo Cãn thi lại không chú ý tu thân, thế nên tuổi thọ phần lớn không quá dài cho lắm. Từ đó, một tình thế vô cùng nguy hiểm đã xuất hiện. Nói tới hung vật, đó là thứ mà chúng ta khó có thể giết chết hoàn toàn, đa phần là phải mượn nhờ địa thế của núi sông để phong ấn hoặc sử dụng linh vật của trời đất để xóa sổ nó từ từ. Quá trình này, nhanh thì vài năm, nếu chậm sẽ phải mất cả trăm năm. Môn phái Cản Thi từng phong ấn rất nhiều hung vật tà ác; nhưng theo thời gian, các vị Thiên sư từng phong ấn bọn chúng hóa thành cát bụi, trong khi những thứ tà ác kia vẫn chưa triệt để chết hẳn. Để phòng ngừa những phong ấn kia gặp vấn đề, khiến hung vật thoát thân, môn phái Cản Thi đã để lại một bản bí điển - vật mà chỉ những đệ tử tài năng và có tinh thần chính nghĩa mới đủ tư cách thể xem. Quyển bí điển ấy ghi lại mọi sự tính toán xuất phát từ vị Tổ sư gia ngày xưa, ghép nối nội dung của mỗi đời truyền thừa, cũng bao gồm thông tin về đủ loại hung vật nguy hiểm đi kèm với những vị trí đang phong ấn chúng.”

Giọng điệu của cậu ta rất chậm rãi, nhưng vô cùng nặng nề. Kể từ khi đọc qua cuốn sách cổ kia, Vân Xuyên đã nhận ra trách nhiệm nặng nề trên vai mình: “Quyển bí điển này ghi chép vô cùng kỹ càng về những hung vật đang bị phong ấn, có địa chỉ cụ thể, có kỹ thuật phong ấn, còn có cả các vật liệu quý hiểm để tu sữa các phong ấn hiện tại nữa.”

Những gì mà tôi nghe được từ miệng Vân Xuyên khiến tâm trí bản thân hoàn toàn chấn động. Theo cách hiểu của tôi, bản bí điển này không chỉ là trách nhiệm, mà còn là một loại nguy cơ cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu để người của Song Diện Phật hoặc Tam Âm tông biết về quyển sách này, bọn chúng sẽ dùng mọi thủ đoạn để cướp lấy nó. Hung vật tà ác là thảm họa cho người phàm, nhưng đối với Soán Mệnh sư và Tà đạo lại chính là đồng bọn có thể hợp tác cùng, tương hỗ lợi dụng lẫn nhau.

“Vân Xuyên, chuyện này liên can rất sâu rộing, nhất định không được để người thứ ba biết! Nếu không, công sức mấy ngàn năm của môn phái Cản Thi sẽ bị xóa sạch.” Tôi cảm thấy hơi lo lắng cho Vân Xuyên. Cậu ta chỉ chừng 20 tuổi, có thể nói chính là Đạo chính (cách xưng hô về giai thứ trong môn phái này) trẻ tuổi nhất trong đạo Cản Thi. Cộng với việc cậu ta là người Cản Thi cuối cùng còn hiện diện, không ai có thể chỉ dạy dỗ cậu ấy và chắc chắn là có nhiều vấn đề mà cậu ta không thể tự giải quyết bằng chính sức mạnh của bản thân được.

“Tôi biết.” Vân Xuyên gật đầu, “Lý do tại sao sư phụ không muốn cho tôi đọc lá thư này cũng là vì thế. Tôi không có khả năng bảo vệ bí điển, thậm chí còn có thể bị liên lụy vì quyển sách này.”

Mặc dù là người chất phác, nhưng không phải là không có trí thông minh; có rất nhiều chuyện, cậu ta hẳn đã hiểu rõ trong lòng: “Mặc dù sư phụ luôn giúp đỡ mọi người, không hề tham dự vào chuyện thị phi, nhưng mấy năm nay luôn có người đến Thanh Thổ quan để gây sự - ví dụ như chủ nhân thật sự chống lưng cho Giang Thành, Tam Âm tông. Bây giờ sư phụ đã rời đi, khó có thể đảm bảo bọn họ sẽ không lẻn vào Thanh Thổ quan. Cuốn bí điển này thực sự nguy hiểm nếu tôi giữ lại trong tay, cho nên tôi muốn tạm thời đưa nó cho anh. Ngay cả khi có ai đó tình cờ đọc được, người ta cũng chỉ nghĩ rằng đây là một quyển truyện cổ tích, thay vì liên tưởng đến các phạm trù sâu xa hơn. Chờ đến khi tôi tu luyện thuật Cản Thi đến trình độ có thể tự bảo vệ mình, tôi sẽ đến nhận lại quyển bí điển này.”

Tôi muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng sau đó lại đổi ý. Nở một nụ cười gượng gạo trên mặt, tôi nói: “Vân Xuyên, tôi có thể giúp cậu giữ quyển bí điển này, nhưng phải đợi đến ngày mai.”

“Không sao đâu! Ngày đó, vì để dân cư của toàn thành phố Giang Thành này tránh cảnh thịt nát xương tan, dù có chịu oan khuất nhưng anh vẫn sẵn sàng đứng ra cứu giúp mọi người. Sư phụ và tôi đều tin tưởng vào nhân phẩm của anh.” Vân Xuyên đã hiểu lầm ý tôi, còn nhanh chóng nhét một quyển sách cổ màu vàng nhạt lớp túi trong của chiếc áo vest mà tôi đang mặc nữa: “Chuyện này trời biết đất biết, tôi biết anh biết.”

Cầm lấy quyển sách cổ, khi tôi vừa định lấy ra xem thì Vân Xuyên đột nhiên vươn tay nắm lấy tay tôi; nét mặt của cậu ta vẫn như cũ, nhưng lại lắc đầu nói: “Anh đừng mở quyển sách ngay tại đây.”

Tôi lập tức nhận thấy có điều gì đó không bình thường ở Vân Xuyên. Nghĩ đến việc cậu ta cố tình trì hoãn công tác tiễn đưa đạo trưởng Nhàn Thanh đến tận chiều nay, đoán rằng đã có biến cố nào đã từng xảy ra tại Thanh Thổ quan rồi. “Được thôi, vậy tôi giữ nó cho cậu vậy.”

“Cảm ơn thí chủ.” Vân Xuyên chắp tay với tôi: “Còn có một chuyện nữa, nhưng đây không phải là lời dặn dò của sư phụ. Vân Xuyên cả gan hỏi một câu, không biết thí chủ có muốn học tập thuật Cản Thi hay không?”

“Cậu định dạy tôi thuật Cản Thi à?” Lúc này, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn lại, thế nên chẳng rõ ý định của Vân Xuyên là gì.

“Thiên phú bẩm sinh của thí chủ về đạo Cản Thi vượt xa Vân Xuyên. Nếu anh chịu tu hành đạo này, tôi sẽ xem anh là sư huynh của mình, cũng chuyển vị trí Đạo chính qua cho anh. Anh cũng từng đọc qua kinh kệ của môn phái Cản Thi của tôi rồi mà.” Vân Xuyên nói vô cùng nghiêm túc.

“Quên đi! Trên thực tế, tôi đã từng kiêm tu cả 3 nhà: Phật - Đạo - Quỷ. Vốn học thuật và đạo pháp của tôi vô cùng hỗn tạp. Hơn nữa, tôi không thích bị gò bó, cho nên không thể nào học thuật Cản Thi được đâu.”

Tôi phất nhẹ tay, Vân Xuyên cũng không ép buộc. Cậu ta lặng lẽ chỉ về phía nhân viên ở lò hỏa táng, nói: “Nếu thí chủ đổi ý, có thể đến Thanh Thổ quan tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Lúc này, dù có ngu ngốc đến mấy thì tôi cũng nhận ra điều gì đó không ổn; Vân Xuyên đã ngầm ám chỉ một thông tin nào đó cho tôi biết.

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta; hai nhân viên của trung tâm hỏa táng có vẻ đang bận rộn công việc, nhưng thật ra ánh mắt của họ thường xuyên bí mật liếc xéo về phía chúng tôi.

“Bị theo dõi ư?” Tôi nhớ lại những hành động của Vân Xuyên và những gì mà cậu ta nói nãy giờ. “Đáp án hẳn là nằm trong những gì mà cậu ta vừa nói nãy giờ.”

Vân Xuyên lặng lẽ nhét quyển bí điển vào túi áo vest của tôi, còn nói rằng có ai đó muốn gây sự tại Thanh Thổ quan. Sau đó, cậu ta bảo Tam Âm tông là chủ nhân thực sự chống lưng cho Giang Thành. Kết nối các dữ kiện lại với nhau, tôi chợt giật mình. Chẳng lẽ ý của cậu ta chính là, bảo tôi phải cẩn thận với Tam Âm tông trong thời điểm này. Nói không chừng, Tam Âm tông đã thực sự ra tay rồi. Nhưng vì không muốn bứt dây động rừng, thế nên mới cho phép Vân Xuyên tiễn đưa sư phụ lần cuối, cũng nhờ thế mà giáp mặt với tôi?

Tôi vẫn giữ biểu cảm của mình ở mức hợp lý, không để lộ bất cứ vẻ mặt khả nghi nào. Chỉ là, tôi âm thầm sử dụng Phán nhãn để quan sát nhóm nhân viên đang công tác ở xa xa kia.

Nhân viên ở lò hỏa táng này cũng không mặc đồng phục; giữa lông mày của hai người đó có một luồng khí màu đen, trông giống như người bị trúng tà vậy.

“Chẳng lẽ bọn họ là gián điệp của Tam Âm tông?”

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Tôi vốn không muốn gây chuyện, nhưng lại bị bọn chúng chĩa mũi dùi vào, e rằng khó bề yên thân

“Thiên tai cùng nhân họa, ý trời thật muốn giết mình ư?” So với thiên tai, nhân họa cũng kinh khủng không kém. Thiếp Diêm Vương trên người tôi chưa được xử lý triệt để, chỉ tạm thời ẩn giấu trong thân thể mà thôi. Chỉ cần Tam Âm tông vận dụng toàn bộ sức mạnh để khỏi động loại bùa chú ấy, hình ảnh Vô Thường đáng sợ câu đi mạng sống tôi vào ngày hôm đó chắc chắn sẽ trở thành sự thật.

“Kèo này khó giải quyết quá.” Bí điển Cản Thi không thể rơi vào tay của Tam Âm tông được. Đây cũng không phải do tôi suy nghĩ cho thiên hạ, sợ sinh linh đồ thán, mà là vì mâu thuẫn giữa tôi và Tam Âm tông đã rơi vào tình trạng không thể hòa giải rồi. Nếu để bí điển rơi vào tay chúng, vậy chẳng khác gì đưa cho chúng một vũ khí lợi hại để giết chết chính tôi.

Vân Xuyên và tôi tùy tiện trò chuyện vài câu, sau đó bèn chia tay nhau. Cậu ấy bắt chuyến xe buýt ở Đường số 14 trở về Thanh Thổ quan, còn tôi thì đi bộ dọc theo con đường trở về: “Mọi chuyện vẫn chưa đến thời điểm tồi tệ nhất. Dưới tình trạng bị ý trời ảnh hưởng, nếu Song Diện Phật lại điều người đến đây, e rằng mình sẽ không chịu nổi mất.”