“Nếu không trụ nổi, thế thì thân tử đạo tiêu. Nhưng một khi sống sót, từ nay về sau sẽ như cá chép vượt Long môn. Vận mệnh của chú mày sẽ nằm chắc trong tay của chú mày.” Lời nói của anh Lưu mù như ẩn chứa một dạng bí ẩn nào đó; anh ta hạ giọng nói tiếp: “Chú mày có biết là, nếu ông trời muốn mày chết – mà mày lại không chết, thì chuyện này sẽ có ý nghĩa gì không?”
“Có ý nghĩa gì?” Tôi mơ hồ cảm thấy anh Lưu mù sắp sửa nói ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Điều này có nghĩa là, chú mày đã ‘soán mệnh’ thành công!”
“Soán mệnh?” Tôi thầm kinh hãi, vì chính bản thân tôi vô cùng quen thuộc với danh từ này.
“Sau khi nhảy ra khỏi dòng sông dài của số mệnh, chú mày đã có tư cách trở thành Soán Mệnh sư. Kẻ có gan soán mệnh, ai lại không phải là mấy tên điên dám đánh cờ cùng ông trời?” Trong giọng nói của anh Lưu mù còn bao hàm một cảm xúc kính sợ: “3000 Đại Đạo, Soán Mệnh sư là con đường tu đạo mạo hiểm nhất. Chỉ cần đi lệch một bước, vậy sẽ thân tử đạo tiêu, hóa thành bụi trần. Bọn họ coi thế giới như một lồng giam, tự tận dụng sức lực bản thân để lay chuyển các quy tắc của ông trời. Tất cả bọn họ đều là những kẻ cực kỳ điên cuồng! Vốn dĩ, anh không nên nói cho chú mày biết những điều này, nhưng anh đã nhìn thấy dấu vết tiềm năng của Soán Mệnh sư từ con người của chú mày. Cơ mà, có lẽ là Thiên đạo cũng đã nhận ra điều đó, thế nên muốn phòng bệnh hơn chữa bệnh, tranh thủ thời gian tiêu diệt chú mày, định rõ ngày chết cho chú mày – cũng chính là ngày hôm nay!”
“Em có tiềm năng trở thành Soán Mệnh sư ư?” Nhăn nhẹ mặt lại, vì tôi không bao giờ nghĩ rằng bản thân lại là cùng một loại người với Song Diện Phật, “Chẳng phải lúc trước anh từng bảo rằng, em là người có tu chất kém cỏi nhất trong 500 năm trở lại đây hay sao? Tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi quan điểm? Đâu phải dễ trở thành Soán Mệnh sư đâu anh.”
“Nhất – mạng, nhị - vận, tam – phong thủy, tứ – tích công đức, ngũ – đọc sách! Tu mệnh đứng hàng đầu. Do đó, người phù hợp điều kiện đã ít càng thêm ít. Khi anh và chú mày gặp mặt lần đầu tiên, làm sao anh biết chú mày lại có năng lực lớn đến như vậy?” Càng nói, anh Lưu mù càng tin tưởng vào cái nhìn của mình: “Sao chiếu mạng của chú mày bị sương mù bao phủ, trong khi mấy quẻ bói về chú mày chưa bao giờ chính xác cả. Mỗi lần gặp trường hợp cửu tử nhất sinh, chú mày đều có thể tìm ra một con đường sống sót. Giờ ngẫm lại, quả thật có vấn đề.”
“Chúng ta sẽ nói về vấn đề Soán Mệnh sư sau khi em có thể sống qua ngày hôm nay nhé. Em gọi anh đến đây, cũng không phải để nghe lời tẩy não của anh.” Tôi nhìn quanh, quan sát từng ngọn gió và cọng cỏ, để rồi phát hiện ra có rất nhiều người đi đường đang quan sát chằm chằm về phía tôi và anh Lưu mù.
“Có một câu nói rằng, ý trời khó cãi. Hoặc là chú mày chấp nhận số phận của bản thân, hoặc tranh đấu vì nó một phen. Người khác không thể giúp đỡ được.” Anh Lưu mù còn lùi lại một bước sau khi nói xong, “Tình hình hiện tại của chú mày rất nguy hiểm. Vẫn rủi đeo bám ư? Còn nghiêm trọng hơn nữa đấy! Chỉ cần sơ sẩy một chốc, coi chừng chết bất đắc kỳ tử ngay. Nếu ở gần chú mày, e là người khác cũng bị liên lụy đến tính mạng. Do đó, đừng trách lão đạo sĩ ta đây không nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ nhé! Tạm biệt!”
“Sao anh đi nhanh vậy?” Tôi còn muốn nói thêm vài câu nữa, thế mà anh Lưu mù lại bước đi rất dứt khoát, không hề quay đầu nhìn lại, một đường chạy mất hút.
“Mình có nên mua một gói bảo hiểm cho bản thân không?” Nói một cách hợp lý, tôi đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
“Thưa anh, anh bị ốm à?” Nhân viên bảo vệ của bệnh viện đã chú ý tôi từ lâu. Thấy tôi vừa nhăn nhó mặt mày, vừa cầm một cây đòn gánh dài, trong khi trên áo vest lại dán thêm hai lá bùa màu vàng nữa, gã do dự một hồi rồi bước tới.
“Anh mới bị bệnh!” Thuận miệng đáp nhanh một câu, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, thế là cầm theo cây đòn gánh chuẩn bị đón xe rời đi
“Anh trai, nếu anh bị bệnh, vậy phải đến bệnh viện chữa trị. Mấy tên đạo sĩ đều là mê tín phong kiến. Vừa rồi, tôi đều nghe hết mấy lời mà ông ta đã nói. Đó chính là đang lừa gạt anh đấy! Đừng mang tính mạng của chính mình ra đùa giỡn. Nếu chậm trễ mà bỏ qua thời gian điều trị tốt nhất, lúc đó hối hận cũng muộn rồi!” Gã bảo vệ thật ra cũng rất nhiệt tình, vô cùng trách nhiệm, liên tục khuyên bảo tôi.
“Tôi không ốm, anh làm ơn tránh ra.” Tôi không muốn dây dưa nhiều với anh chàng bảo vệ này, thế là vẫy tay về phía bên kia đường; một chiếc taxi lập tức chạy về phía tôi.
“Anh cũng còn trẻ tuổi mà, tại sao lại tin vào bọn đầu trâu mặt ngựa kia làm gì? Thức tỉnh đi! Vừa nhìn là đã biết lão đạo sĩ kia không phải người đứn đắn; ai đời mà dám trùm kín mắt bằng khăn đen rồi chạy bộ như bay trên đường cái thế kia? Anh còn chưa tỉnh ngộ à?” Theo góc nhìn của người bảo vệ, tôi chắc chắn đã bị lừa. Người qua đường xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, nghĩ rằng hành vi của tôi rất khác thường.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì có hai anh thợ điện bước ra khỏi cổng bệnh viện. Một trong 2 người đó lại chính là người mà tôi chạm mặt trong nhà vệ sinh kia. Gã đang xách hộp đồ nghề, thấy tôi cãi nhau với người bảo vệ thì chạy ngay đến.
Khi tôi vẫn chưa hiểu gã định làm gì, người đó lập tức nắm lấy cánh tay của nhân viên bảo vệ và nói với một giọng nho nhỏ, “Anh ta là một kẻ thần kinh đấy! Tôi thấy anh ta nói chuyện một mình trong nhà vệ sinh, lấy nước viết mặt gương và các bức tường. Thôi! Anh đừng để ý đến người đó nữa!”
Tôi tu hành Diệu Chân đạo, thế nên năm giác quan vượt xa khả năng nghe phổ thông của người bình thường. Sau khi nghe gã thợ điện nói xong, tôi lập tức sa sầm mặt lại. Cơ mà, cũng khó có thể giải thích với bọn họ là tôi vừa nhận nuôi một con quỷ, mà con quỷ ấy không biết nói nên tôi và nó chỉ có thể chấm nước viết chữ để giao lưu lẫn nhau.
“Quên đi, tôi không so đo với mấy người.”
Xe taxi lượn một vòng lớn, quay đầu lại rồi dừng trước mặt tôi. Bác tài xế hạ cửa xuống, hỏi: “Anh gọi xe à, đi tới đâu?”
Tôi đọc địa chỉ, vừa chuẩn bị bước lên xe thì bỗng có một tiếng vỡ giòn giã vang lên!
“Sao lại thế này?” Tôi nhìn cây đòn gánh tổ truyền của anh Lưu mù; trên đó có một vết nứt rất rõ ràng: “Là cảnh báo đây à? Mình không được đi chuyến xe này ư?”
Gia tộc họ Lưu từng có đại cao thủ xuất hiện, thế nên tôi rất tin tưởng cây đòn gánh tổ truyền của anh Lưu mù, thế nên lập tức đóng cửa lại: “Xin lỗi, tôi không đi nữa.”
“Không đi nữa à? Tôi phải quay đầu xem đảo một vòng lớn để chạy đến tận đây. Cậu đang đùa với tôi à?” Bác tài dần mất bình tĩnh, vì nghĩ rằng tôi đang gây sự với ông ta.
“Bác tài à! Vì từng được một bác tài xế khác cứu giúp, tôi sẽ cho anh một lời khuyên. Xuống xe ngay lập tức, tạm nghĩ việc trong ngày hôm nay đi.” Tôi nói rất thành khẩn, vì sợ ý trời ảnh hưởng đến rồi làm liên lụy cho bác tài này.
“Mày bị bệnh à? Không đi thì thôi, làm tao tốn xăng chạy sang đây nữa!”
Thái độ của gã rất không thân thiện, còn tôi thì bĩu môi cho qua. Nhưng sau khi nghĩ lại, dù gì đi nữa cũng là một mạng người, thế nên tôi lập tức nắm lấy cửa xe: “Tôi nói cho anh biết một lần cuối cùng, thoát ra khỏi chiếc xe này ngay lập tức. Nếu không, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!”
“Tao có thù oán gì với mày à? Vô duyên vô cớ, tự nhiên mày trù ẻo tao thế hả?” Bác tài xế vén tay áo lên, nhăn nhó mặt mày, trông tựa như chuẩn bị xuống xe đập tôi một trận vậy.
“Bớt giận bớt giận! Bình tĩnh lại nào.” Thấy tình hình ngày càng leo thang, nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới, nói nhỏ với bác tài xế: “Đây là một bệnh nhân. Đầu óc anh ta có vấn đề, anh đừng chấp nhất gì gã nữa.”
Được bảo vệ khuyên can, người tài xế kia chửi đổng một hai câu rồi nổ máy xe, chuẩn bị chạy khỏi đây.
Nhân viên bảo vệ cười giã lã một hai tiếng, sau đó xụ mặt bước đến chỗ tôi: “Anh trai, anh hơi quá đáng rồi đó. Anh có người nhà không, tôi giúp anh gọi người thân đến đây?”
“Anh cũng nghĩ là tôi có bệnh à?” Tôi nghiêng đầu liếc nhìn gã bảo vệ, khẽ thở dài: “Anh đúng là có lòng tốt, nhưng lại vừa gây ra một chuyện xấu đấy. Nếu tôi đoán không nhầm, bác tài xế kia chắc chắn sẽ gặp tai nạn trên đường!”
“Rồi rồi rồi! Anh đúng hết. Giờ có thể cho tôi biết thông tin của người thân anh hay không?” chụp ảnh của tôi.
“Đúng là hồ đồ!” Tôi nắm lấy cây đòn gánh, phớt lờ những người qua đường đang hóng chuyện, sau đó sử dựng Phán nhãn để theo dõi chiếc taxi kia: “Ông trời muốn tôi chết, hẳn là sẽ không làm tổn thương những người vô tội. Có lẽ, vì tôi không lên xe, thế nên người tài xế kia sẽ bình an vô sự nhỉ?”
“Ông trời muốn anh chết à? Anh bệnh nặng quá rồi.” Người thợ điện nhớ lại cảnh tượng từng nhìn thấy trong nhà vệ sinh bệnh viện, tỏ ra vô cùng sợ hãi mà nói rằng: “Sao cứ để bệnh nhân tâm thân đi tùm lum vậy? Hay gọi cảnh sát đi?”
Tôi hất cánh tay của nhân viên bảo vệ ra, dán chặt mắt vào chiếc taxi kia. Thực ra, tôi cũng rất tò mò về việc ông trời sẽ định giết tôi như thế nào đây?
Về phần bác tài xế kia, ông ta cũng đang hằn học lái xe rời đi. Khi băng ngang qua ngã tư cạnh bệnh viện, vừa lúc còn vài giây nữa là đèn xanh bắt đầu chuyển màu, vốn dĩ với tâm trạng đang bực bội - gã bèn giẫm mạnh chân ga, chuẩn bị phóng tới.
Nhưng cũng vào lúc này, khi mà còn mấy giây nữa thì đèn đỏ mới chuyển màu, một chiếc xe ba gác rồ máy, vượt đèn đỏ.
Hai chiếc xe đồng thời chạm mặt nhau ngay lúc đang quẹo cua; tài xế taxi vội vàng phanh gấp, chiếc xe ba bánh lướt ngang qua mặt chiếc taxi trong gang tấc.
Bác tài xế taxi hạ cửa kính xuống, định bụng chửi rủa tên lái xe ba gác kia.
Nhưng ngay khoảnh khắc này...
“Đùng!”
Theo sau đuôi xe taxi là một chiếc xe tải của một công ty chuyển nhà, trên xe chất đầy đồ đạc. Cơ bản thì, chiếc xe này vốn dĩ chạy nối đuôi với chiếc taxi trước mặt; nhưng do bác tài xế taxi phanh đột ngột, mà tài xế xe tải nhỏ không phản ứng kịp nên tông thẳng vào phần đuôi xe taxi.
Nhưng một chuyện kinh khủng hơn nữa chính là, sợi dây buộc chiếc tủ quần áo bằng gỗ được cố định ở vị trí cao nhất trên thùng xe tải đột nhiên bị đứt ra bằng một cách nào đó - và nó rơi thẳng vào phần đuôi của chiếc taxi trước mặt do quán tính hình thành từ cú tông.
Mảnh kính vỡ nát, bắn tung tóe khắp mọi nơi; một góc của chiếc tủ quần áo kia đâm thẳng vào bên trong chiếc taxi – mà vị trí ấy đáng lý là nơi mà tôi dự định ngồi nếu bước lên xe vừa rồi.
Xung quanh vang lên vài tiếng hít thở mạnh, người nhân viên bảo vệ kia buông thõng tay xuống, sau đó chỉ về phía chiếc taxi kia mà không nói nên lời. Còn gã thợ điện cũng đang há hốc mồm nhìn tôi, trông ánh mắt cứ như đang xem phim kinh dị vậy.
-------
<i>Nếu yêu thích bộ truyện này, nhớ vote <b>5 sao</b> cho Di nha ^^ </i>