TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 461: Như mộng như ảo

Cây hòe đầu làng đã mọc trên mảnh đất này gần ngàn năm. Tán cây tựa như biển mây xanh thẫm; có vô số côn trùng độc sinh sống nơi đó, thậm chí còn có cả những yêu quái lang thang đến sống ở đây.

Tôi đã bị con Huyết hồ ép vào chỗ chết. Nó nhanh đến mức có thể đuổi kịp tôi dù tôi có chạy trốn ở đâu; một khi đánh nhau, chắc chắn tôi sẽ chết.

Đánh trực diện, tôi thua xa nó; mà chạy trốn, tôi cũng không thể chạy thoát. Cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến lúc này là dựa vào cây hòe phía sau và lợi dụng những cành cây rũ xuống cùng bọn côn trùng độc kia để hạn chế tốc độ của Huyết hồ.

Cây hòe rất nguy hiểm, Lộc Thiện từng cảnh cáo rõ ràng với chúng tôi. Nhưng bây giờ, tôi không còn lựa chọn nào khác, ngoại trừ đánh cược một lần.

Nắm chặt tay, máu tươi từ ngón tay rỉ ra, tôi ôm đầu lao vào phạm vi của cây hòe. Từng sợi tơ trắng quấn quanh người tôi; cơ mà, bọn côn trùng độc ở điểm cuối của mấy sợi tơ màu trắng kia lại chủ động tránh xa tôi ra.

“Mình thắng cược rồi!” Máu của tôi có chứa chất độc của Mai Hoa cổ, các loài côn trùng độc thông thường buộc phải tránh xa. Lúc đầu, tôi cũng không thể chắc mẫm điều này được vì sợ rằng côn trùng độc tại Âm Dương gian khác với ở Dương gian. Tôi đã không mạo hiểm cho đến khi bị con Huyết hồ đẩy vào tuyệt cảnh. Kết quả đã chứng minh rằng, Mai Hoa cổ thực sự có hiệu quả.

Trong một lần giao chiến đơn giản với con Huyết hồ trước đây, tôi đã bị đánh cho đầy thương tích, quần áo ướt đẫm máu.

Chỉ có những côn trùng độc và Cổ vật mới có thể cảm nhận được khí tức của Mai Hoa cổ đến từ tôi. Bọn côn trùng độc vốn dĩ sống trên cây hòe lập tức chạy tứ tán, tạo cho tôi một con đường sống.

Huyết hồ đã mở linh trí, nhận ra thấy kế hoạch của tôi. Nhìn thấy con mồi tới tay mà sắp sửa bỏ chạy thành công, đây là điều mà nó tuyệt đối không thể chịu đựng được. Vì để bắt tôi, nó đã hao phí quá nhiều tinh lực rồi.

Đôi mắt máu của nó sáng lên đỏ rực, sát khí gần như hóa thành thực chất tỏa ra từ bộ lông đỏ như máu; tốc độ của Huyết hồ đột nhiên tăng lên, cùng tôi phóng vào cây hòe.

“Đến nông nỗi thế này luôn à? Tao và mày có thù hận gì chứ? Tại sao mày nhất định phải đuổi theo tao? Mày đi trên cầu độc mộc, còn tao đi đường chính của tao! Mày đừng có ép người khác vào đường cùng!” Dù mạnh miệng như thế, nhưng kỳ thực thì tôi cũng chỉ có thể dùng lời nói để đối chọi với con hồ ly đó mà thôi. Tuy hình thể của nó không lớn nhưng sát khí cực mạnh, đã sinh ra trí thông minh cơ bản nhưng lại không thể giao tiếp lẫn nhau được. Cách giải quyết vấn đề của nó rất đơn giản và thô bạo, kiểu thần cản giết thần, Phật cản giết Phật.

Tán cây hòe rất to, côn trùng độc lại né tránh; vì không có chướng ngại trước mặt, tôi điên cuồng trèo dọc theo thân cây lên phía trên. Mặt khác, Huyết hồ ly lại không may mắn như vậy. Sát khí ngút trời của nó đánh động bầy côn trùng độc trên cả cây hòe. Dưới cành lá tươi tốt, từng sợi tơ trắng bắt đầu chuyển động, đàn côn trùng khủng khiếp dần dần tấn công đến nó!

Nhìn cảnh này, tôi nổi hết da gà, đồng thời cũng hiểu rõ lời nhắc nhở của Lộc Thiện lúc đầu chính xác như thế nào. Nếu không có Mai Hoa cổ hộ thân, tôi đã bị sâu độc dìm chết rồi, ngay cả xương cốt cũng không còn.

“Chạy!”

Dù độc trùng hay Huyết hồ thì tôi vẫn chỉ là một người bình thường, không đủ khả năng chống lại. Tăng nhanh tốc độ, tôi vốn định lượn quanh một vòng, thừa dịp bọn côn trùng độc bao quanh Huyết hồ mà tranh thủ thời gian chạy đi.

Nhưng điều tôi không ngờ chính là, một vầng sáng hai màu trắng đen chợt lóe lên giữa đám sâu độc. Huyết hồ vậy mà có thể vượt khỏi vòng vây của bầy sâu trùng, trong khi một mảng lớn bọn sâu trùng độc kia lại rơi xuống như mưa sa, khiến tôi cũng phải giật mình.

Huyết hồ xông ra khỏi vòng vây, lao thẳng đến chỗ tôi, khiến tôi sợ hãi đến mức phải ba chân bốn cẳng trèo nhanh lên đỉnh cây hòe.

Những cành cây càng lúc càng mảnh khảnh, không thể chèo chống đỡ được sức nặng cơ thể của tôi nữa rồi. Tôi phải nhích từng bước thật cẩn thận, mà tình huống của con Huyết hồ cũng không khá hơn tôi là bao.

Tuy nhiên, với đà phát triển của tình huống thế này, chuyện càng lúc càng trở nên bất lợi đối với tôi. Thiên phú chiến đấu của Huyết hồ vô cùng xuất sắc. Nó nhanh chóng hình thành nên kỹ xảo chiến đấu với bọn côn trùng, né tránh giữa các cành cây khiến bầy côn trùng khó mà có thể bao vây lấy nó.

Nhìn thấy Huyết hồ ngày càng đến gần mình, tôi không con biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể leo sâu hơn vào trong tán cây.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, có thể là 1 hoặc 2 phút, hoặc có thể chỉ là một vài giây...

Khi tôi tập trung cao độ, dòng thời gian như trôi chậm lại. Lúc tôi dùng tay tách những cành cây cùng dây leo cản đường ra và trên lên đến đỉnh tán, tôi đột ngột trông thấy một vầng màu xanh mờ ảo xuyên qua từng lớp lá.

Trong toàn bộ tán cây tối đen pha lẫn xanh lục, mảng không gian màu xanh lam kia quả thực khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên.

“Hình như mảng màu đó còn biết di chuyển nữa nhỉ?” Trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ, nhưng vẫn chưa chắc chắn được. Tôi vội vàng tăng tốc, vừa tránh sự tấn công của con Huyết hồ, vừa chui vào sâu trong tán cây nhằm đuổi theo quỹ tích di động của mảng màu xanh lam kia.

“Đừng chạy! Tao đã nhìn thấy mày rồi!” Ánh sáng xanh lam kia lơ lửng giữa những tán lá tươi tốt, nằm ở chính giữa đỉnh của toàn bộ cây hòe, được bảo vệ bởi những tán lá và dây leo xung quanh.

Nhìn thấy tôi tới gần, vàng sáng màu lam ấy chợt hoảng hốt, giống như một cô bé sợ hãi bay lên bay xuống trong không gian nhỏ hẹp.

Nó có vẻ sợ hãi mình ư?

Tôi không thể không giảm tốc độ; ngay cả khi con Huyết hồ sắp đuổi kịp phía sau mình, động tác của tôi cũng đã chậm lại rất nhiều.

Tôi cầm lấy mấy cành lá xung quanh bằng cả hai tay, một chân lơ lửng, chân kia giẫm lên một cành mảnh mai, giữ thân mình vừa đủ thăng bằng giữa tán cây.

“Mộng Dực cổ đấy ư?”

Trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, ta chưa từng thấy một con Cổ nào đẹp đến như vậy.

Nó to bằng lòng bàn tay, hình dáng giống một con bướm phượng <i>(tên khoa học là Papilionidae)</i>. Toàn thân nó có màu xanh lam, hai cánh duỗi thẳng, đường vân bẩm sinh trên cánh tạo nên một khối chỉnh thể tự nhiên, cực kỳ quyến rũ và vô cùng thần bí. Chỉ cần nhìn qua một lần, tôi đã hoàn toàn bị con Cổ này thu hút.

“Đẹp quá! Đây là màu sắc của giấc mơ đấy ư?”

Ngay khoảnh khắc này, tôi như quên mất mình đang trong tình trạng cực độ nguy hiểm.

Vì vết máu ứa ra từ vết cắt trong tay tôi mang hơi thở của Mai Hoa cổ, Mộng Dực cổ liên tục bay tới bay lui giữa tán cây. Có vẻ như nó đang cực kỳ sợ hãi.

“Cái đồ nhút nhát này.” Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng tôi; rõ ràng, gặp được Mộng Dực cổ thế này chính là thu hoạch lớn nhất dành cho tôi trong lần livestream này.

Những con Cổ độc bình thường sẽ lập tức bỏ chạy khi ngửi thấy mùi của Mai Hoa cổ. Mặc dù con Mộng Dực cổ này có hoảng sợ đấy, nhưng nó không trực tiếp bỏ chạy. Điều này gián tiếp chứng tỏ rằng, nó thực sự phi thường, và rất có thể nó cũng là một Cổ vật có cùng đẳng cấp với Mai Hoa cổ!

“Mai Hoa cổ là Cổ độc bá đạo nhất, đồng thời chính là phương pháp chủ yếu để khống chế các streamer của Âm Gian Tú Tràng. Chỉ cần có thể loại bỏ được Cổ độc này, mình ít nhất sẽ không quá bị động. Cảm giác sống chết của bản thân lại rơi vào tay người khác rất là khó chịu.” Theo như lý thuyết, nếu muốn loại bỏ Mai Hoa độc, chỉ có thể tìm một con Cổ độc đáng sợ hơn nó, hoặc tìm một vài con Cổ độc cùng đẳng cấp với nó kết hợp lại, sau đó mới có thể đẩy chất độc của nó ra khỏi cơ thể theo một tỷ lệ cực kỳ nhỏ nhoi. Tần suất livestream hiện tại quá nhanh, tôi không hề có cơ hội đến Miêu Cương. Lúc đầu, tôi đã quên luôn việc này, nhưng sự xuất hiện của Mộng Dực cổ lại mang đến cho tôi một hy vọng mới!

“Nhóc con, mày phải là của tao!”

Cách đây khá lâu, trong cuộc trò chuyện với Cổ tiên sinh, tôi đã biết được một số thông tin về Cổ độc.

Phần lớn Cổ độc đều được nuôi nhân tạo; chỉ có một số ít thuộc về hoang dã mà thôi. Không ai biết bộ phận Cổ hoang dã này sinh trưởng và sinh sản như thế nào. Phần lớn các vị Cổ sư chỉ biết rằng, bọn Cổ hoang dã này có những công hiệu rất thần kỳ, thế nên Cổ hoang dã còn được gọi là Kỳ Cổ. Mặc dù sức chiến đấu và độc tính của chúng có thể không bằng “Tam Âm - Ngũ Họa” được nuôi cấy nhân tạo, nhưng nếu biết tận dụng tốt bọn Cổ hoang dã này, vậy chắc chắn sẽ phát huy ra được uy lực khó mà tin nổi.

Khi tôi chộp lấy Mộng Dực cổ, con Huyết hồ kia cũng đã toát khỏi đám côn trùng, vọt đến đầu tán cây. Nó lập tức phát hiện ra Mộng Dực cổ; và dĩ nhiên, một dấu vết tham lam lóe lên trong tầm mắt của con hồ ly ranh mãnh này. Gần như không chút do dự, nó đột ngột thay đổi mục tiêu, phóng nhanh về phía Mộng Dực cổ như một viên đạn pháo màu đỏ thẫm.

Mộng Dực cổ phất nhẹ đôi cánh bướm xinh đẹp như mộng ảo của mình. Đối mặt với hai vị khách bất ngờ xông vào - con Huyết hồ và tôi - nó sợ chết khiếp, đáng thương tung bay giữa từng nhành cây và mấy mảng dây leo.

Hành vi của con Huyết hồ trái ngược với tôi. Nó trực tiếp lao vào rồi há mồm cắn mạnh, cực kỳ hung tàn. Tôi cũng phải đổ mồ hôi lạnh khi đứng gần đó quan sát: “Con Huyết hồ này định ăn tươi Mộng Dực cổ ư?”

Có lẽ do bị ép vào đường chết, sau vài lần né tránh nguy hiểm, Mộng Dực cổ đột nhiên có một hành động hơi khác thường. Nó giang rộng đôi cánh ra; những nét hoa văn phức tạp trên đôi cánh ấy từ từ sáng lên, như mộng như ảo, thả ra một vài bụi sáng màu lam mà mắt thường không thể nào nhận ra được.

Huyết hồ ly và tôi đồng thời trúng chiêu, trong đầu óc cứ thế mà mụ mị dần. Những điểm sáng kia trông giống như những phần ký ức mà bản thân mình từng đánh rơi trong giấc mộng, nhẹ nhàng kéo ý thức của tôi vào dòng sông mộng mị kia.

Đôi mắt đỏ tươi của con Huyết hồ ly cũng mê mang dần. Nếu bản tôn của nó ở đây, chắc chắn sẽ không bị kéo vào giấc mơ. Đáng tiếc, nó chỉ là một đoạn ý thức vụn vỡ được hình thành sau khi xác chết bị thi biến mà thôi.