TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 440: Mạng sống tựa nghìn cân treo sợi tóc

Câu chuyện của Lô Minh nhanh chóng kết thúc, và tôi cũng hiểu tại sao rất nhiều người khuyết tật lên đoàn tàu này vào ngày 29/10.

Đây căn bản là do Song Diện Phật đã an bài từ trước, và cái gọi là Phật hội chỉ là một cuộc thảm sát đã được định trước mà thôi.

Qua cuộc trò chuyện, tôi cũng có thể đoán được rằng, gã Phật tử có hai khuôn mặt kỳ quái kia chính là Lộc Hưng. Một trong những lý do chủ chốt khiến Song Diện Phật làm như vậy có lẽ là để thực hiện một âm mưu gì đó với chuyến tàu linh hồn này. Gã muốn đưa Lộc Hưng lên tàu một cách an toàn; nếu chỉ dựa vào lệnh bài Soán Mệnh Sư thì chưa đủ đảm bảo điều này.

“Số mệnh của những người khuyết tật sẽ có khiếm khuyết. Chẳng lẽ ông ta định sử dụng những tàn hồn này để chừa ra một chỗ trống hoàn toàn cho người sống à? Từ đó có thể mạnh mẽ đẩy Lộc Hưng lên tàu ư?” Tôi đoán vậy cũng là có lý do đấy. Mặc dù tôi và Lộc Hưng đều có lệnh bài Soán Mệnh Sư, đều có thể lên tàu, nhưng có một điểm khác biệt cơ bản giữa tôi và gã ấy.

Tên của Lộc Hưng xuất hiện trong sổ ghi chép của cô tiếp viên, còn tôi thì không.

Tại nhà ga ở quận Song Phật kia, tôi đá Lộc Hưng ra khỏi tàu. Cảm giác của tôi về gã ấy chính là: chắc chắn còn sống. Nghĩa là, gã ấy chưa chết, nhưng tên của gã ấy lại xuất hiện trong danh sách hành khách của chuyến tàu tử vong này. Tình huống này có cùng đặc điểm với thủ pháp bóp méo mệnh trời. Ngoại trừ Song Diện Phật ra, tôi không thể nghĩ ra bất cứ ai khác đủ khả năng làm thế.

Nghịch thiên mà đi, tất nhiên phải bỏ ra một cái giá khổng lồ. Những người khuyết tật chết thảm này chính là vật hy sinh.

Đáng thương thay, họ nghĩ rằng họ đã tìm thấy tín ngưỡng đủ sức che chở họ, nào biết chính cái tín ngưỡng trong lòng đó mới chính là kẻ đang muốn giết chết họ..

Tôi nhìn Lô Minh đang dần bình tĩnh lại, cũng không biết nên an ủi thế nào. Thường Phủ Phỉ muốn nhích qua ghế đối diện, nhưng Lô Minh cứ lảng tránh bằng vẻ mặt đau khổ.

“Nếu mọi chuyện thực sự giống như mình đoán, vậy mục đích của Song Diện Phật là gì? Mục đích của kẻ đó khi làm tất cả những chuyện này chỉ là để đưa Lộc Hưng lên tàu thôi ư?” Tôi nắm chặt tay vịn của toa tàu, liếc nhìn một lượt các hành khách xung quanh: “Không có gì đáng để lợi dụng đối với tất cả những hành khách này. Bản thân chuyến tàu này cũng chỉ là một phương tiện di chuyển mà thôi, chẳng có gì đặc biệt cả...”

Nghĩ đến đây, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi: “Phương tiện di chuyển ư? Đúng rồi nhỉ! Mình không biết đích đến thực sự của chuyến tàu này, nhưng không có nghĩa là Song Diện Phật không biết. Nếu chuyến tàu này thực sự có thể đến được Âm phủ, vậy đây chính là phương tiện giao thông duy nhất mà mình từng thấy có thể chạy xuyên Âm Dương!”

Tôi tiếp tục suy nghĩ về góc nhìn này: “Song Diện Phật để Lộc Hưng lên tàu, không tiếc công sức mà hy sinh nhiều người khuyết tật đến vậy... Chắc chắn là vì một vật cực kỳ quan trọng nào đó. Mà vật đó không có tại nhân gian, chỉ tồn tại dưới Âm phủ mà thôi!”

Đây chỉ là suy đoán của tôi; nhưng càng nghĩ, tôi càng cảm thấy rất hợp lý.

“Đúng là chơi lớn quá mà! Chuyện điên rồ như vậy, quả thật chỉ có Soán Mệnh Sư mới có thể làm được.” Vừa than thở về Song Diện Phật, đồng thời tôi còn hết sức kiêng kỵ về Âm Gian Tú Tràng. Kế hoạch bí mật của Song Diện Phật như thế mà lại bị Âm Gian Tú Tràng biết được. Rõ ràng, đầm nước của Tú Tràng quả thực là quá sâu.

“Song Diện Phật phái Lộc Hưng đi để lấy một vật trọng yếu nào đó. Âm Gian Tú Tràng bèn ra tay phá vỡ kế hoạch của gã ấy. Nếu như vậy, với tư cách là một quan cờ trong thế cục xuất sắc này, kể như mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Tiếp theo, mình chỉ cần xuống tàu an toàn là được.” Nói thẳng ra, tôi không quan tâm đến kế hoạch của Song Diện Phật. Gã ấy muốn lấy cái gì thì cứ lấy đi, còn tôi chỉ muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình giữa vòng xoáy tranh chấp giữa các thế lực mà thôi.

“Bố trí của Song Diện Phật lần này đã bị Âm Gian Tú Tràng phá rối. Gã ấy nhất định sẽ không bỏ qua. Khi livestream xong, mình phải thật cẩn thận trước sự trả thù đến từ thành phố Tân Hỗ. Mao Sơn Lãnh Thanh Huyền đã gửi tín hiệu thiện ý đến mình khá nhiều lần, có lẽ mình nên lợi dụng bên đó một chút để giảm thiểu nguy hiểm.” Đi một bước, đếm thêm mười bước nữa; cần phải tính trước rồi mới hành động - đây là một trong những nguyên nhân mà tôi có thể sống sót đến tận lúc này.

“Mình đã hiểu phần nào về tình hình chung rồi. Bước tiếp theo cũng là khâu quan trọng nhất của đêm nay: Trốn khỏi chuyến tàu này.” Tôi liếc nhìn bà cụ họ Văn; cụ ấy vẫn nhắm mắt lại, dường như không hề quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra bên ngoài.

Ở hai hàng ghế đối diện nhau, Lô Minh vẫn còn đang sợ hãi. Thường Phỉ Phỉ lại vô cùng lo lắng, làm động tác tay ra dấu hết lần này đến lần khác, nhưng không có ai trả lời lại cô cả.

Ngoại trừ tôi ra, chỉ có một người phụ nữ ngồi ở khu vực trong cùng là bình tĩnh nhất.

Tôi đã chú ý đến người phụ nữ này vài lần ngay từ lúc mới ngồi vào chỗ. Cô ấy rất giống Lộc Hưng, một nửa khuôn mặt đầy sẹo, một nửa khuôn mặt lại rất xinh đẹp. Ánh mắt của cô khá trong trẻo, tạo ra một cảm giác cực kỳ tương phản với mọi hành khách xung quanh.

“Người phụ nữ này cũng đã lên tàu từ khu Song Phật vào ngày 29/10. Có lẽ nào, cô ta cũng là một quân cờ khác do Song Diện Phật sắp đặt hay không nhỉ?” Tôi vẫn giữ một phần đề phòng nhất định với cô ấy, nhưng cũng không hỏi han rõ ràng đến cô ta. Sau 10 lần livestream, tôi không còn là một tên thám tử quèn dốt đặc cán mai nữa. Từng đối diện qua 3 nhà Phật, Quỷ, Đạo, sở hữu nhiều lá bùa chú trên người, dù là Lộc Hưng ở thời kỳ mạnh mẽ nhất có lẽ cũng không mạnh hơn tôi bao nhiêu. Vì vậy, dù cô ta có mưu đồ gì khác, tôi cũng không sợ.

Nếu tính lùi một bước, dù người phụ nữ này là một trong những quân cờ dự phòng của Song Diện Phật, và kế hoạch của Song Diện Phật vẫn được cô ta thực hiện thành công, thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ livestream của tôi đâu. Người nên nhức đầu là Âm Gian Tú Tràng kia kìa.

Phải biết rằng, trong mắt tôi thì Âm Gian Tú Tràng và Song Diện Phật đều không phải là kẻ tốt đẹp gì. Cả hai ẩn nấp trong bóng tối của thành thị, âm thầm thực hiện những kế hoạch mà không được để ai biết đến. Nếu bọn chúng đồng thời tự triệt tiêu lẫn nhau, đây cũng là kết quả mà tôi cam tâm tình nguyện muốn trông thấy.

“Các người tính chuyện của các người; mình thì chỉ muốn sống sót qua buổi livestream lần này.” So với các buổi livestream thử việc lúc trước, độ khó của các buổi livestream chính thức đã tăng lên đáng kể, phạm vi cũng không còn giới hạn ở Giang Thành nữa rồi. Điều khiến tôi lo lắng nhất chính là, độ nguy hiểm trong lúc livestream đã tăng lên, nhưng thời gian giữa hai lần livestream vẫn được giữ như cũ. Tôi chỉ có 3 ngày để nghỉ ngơi.

Khi tôi đang thầm suy nghĩ, đoàn tàu lại phát sinh biến hóa. Cảm nhận một cơn rùng mình chợt hiện ra, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Ngay chỗ giao nhau của hai toa tàu, cô nhân viên kia đang dìu lấy Lô Văn Xương trở lại.

Nói là dìu, thực ra thì phần lớn cơ thể Lô Văn Xương đều dựa vào người cô tiếp viên. Gã giống như một con rối không biết suy nghĩ, chỉ biết đi cứng nhắc bằng hai chân.

Tôi từ từ nheo mắt lại, che giấu ánh mắt linh động của mình. Lúc này, biểu hiện của Lô Văn Xương y hệt như lời mà Vương Sư từng nói. Rất có thể là gã đã bị rút ý thức ra rồi.

Thường Phỉ Phỉ thấy chồng mình như vậy thì mở miệng gào khóc nức nở, chẳng biết là đang muốn nói gì; còn hai tay của cô ta thì liên tục ra dấu.

“Ngồi lại vị trí ban đầu. Chúng tôi ở đây cũng không phải chỗ trú miễn phí. Lên tàu, đều phải mua vé.” Cô tiếp viên ném Lô Văn Xương xuống ghế, nhưng sau đó lại không rời đi ngay. Cô đứng nghiêng người bên cạnh tôi, không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng đứng cạnh tôi.

Dù tố chất tâm lý của tôi rất tốt mà cũng thấy vô cùng áp lực.

“Lộc Hưng, anh rất năng nổ nhỉ?” Giọng nói lạnh lùng của cô tiếp viên như muốn khiến từng mạch máu của tôi đông cứng lại: “Đứng dậy, đi qua toa tàu khác với tôi.”

Câu nói cuối cùng của cô ấy gần như là một bản án tử hình đối với tôi. Nếu tôi đi cùng cô ấy, chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng tương tự Lô Văn Xương.

“Tôi ở lại đây là ổn rồi, không cần phiền phức như vậy.” Tôi cố nặn ra một nụ cười. Cô tiếp viên này hẳn là đã biết được điều gì đó từ miệng của Lô Văn Xương rồi. Tôi thọt tay vò túi, đầu ngón tay đã chạm đến những lá bùa bên trong.

“Tôi bố trí anh ngồi đây mới chính là chuyện phiền phức lớn nhất đấy. Đứng dậy cho tôi!” Cô tiếp viên đưa tay ra, nắm lấy bả vai tôi. Lần trước trong toa tàu ngày 28/10, cô ấy cũng từng chạm vào vai tôi, nhưng khi ấy thì chẳng có cảm giác gì. Giờ đây, khi tôi định phản kháng lại, nhưng cơ thể bản thân từng được Diệu Chân tâm pháp cường hóa qua thế này lại không hề đủ sức chống lại cô ta.

“Đúng là quái vật.” Cô tiếp viên cao bằng tôi, nhưng thân hình mảnh mai kia lại ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Tôi bị cô tiếp viên này lôi ra khỏi ghế ngồi; còn những hành khách xung quanh cũng chỉ làm ngơ, cúi gằm mặt, cực kỳ vô cảm.

“Toa tàu này không dành cho anh. Đi theo tôi.” Giọng cô rất trầm, trầm đến đáng sợ, như thể ân thanh được gằn ra từ kẽ răng.

Tôi bị cô tiếp viên giữ chặt bả vai, và đây là lần đầu tiên tôi ở gần cô ấy như vậy. Cơ thể đang mặc vào bộ đồng phục màu xanh lam của cô ấy có chút không hài hòa, nhưng thứ đáng sợ hơn cả chính là khuôn mặt. Ngũ quan của cô ta dường như có sinh mạng riêng của từng bộ phận, có thể tự động lệch khỏi vị trí vốn có của nó. Giữa khoang tàu đen kịt thế này, thật là vô cùng khó chịu khi phải đi gần với một gương mặt quỷ dị như vậy.

“Luôn cảm thấy người tiếp viên này không phải là một người; xem ra, đại khái là cưỡng ép ráp nối nhiều người với nhau lại mà thành nhỉ?”

Tình hình hiện tại đối với tôi không hề lạc quan. Tôi nắm chặt mấy lá bùa trong túi, nhưng cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm để hoàn toàn xé rách mặt mũi với cô ta: “Được rồi! Tôi đi cùng cô. Chúng ta sắp đi đến toa tàu nào thế?”