“Lô Minh, về chỗ ngồi đi!” Lô Văn Xương vẫn không biết tại sao con mình lại thay đổi nhiều như vậy, giọng điệu vô cùng khó nghe. Lô Minh vốn dĩ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, thế mà lần này lại dám cãi lời cha nó. Nó lắc đầu nguầy nguậy trong khi nhìn sang những hành khách ngồi trên ghế xung quanh. Lúc này, trông nó giống như một con chim đang sợ hãi, khuôn mặt thì vặn vẹo méo mó vì vô cùng tuyệt vọng.
“Thằng nhóc này đã nhìn thấy cái gì trước khi chết?” Hành vi của nó càng lúc càng không bình thường. Tôi vô cùng tò mò vì điều này; hiển nhiên là trước khi chết, Lô Minh đã bị kích thích dữ dội.
“Lô Minh, mau trở về!” Lô Văn Xương đứng dậy, đi về phía Lô Minh, vươn tay tóm lấy Lô Minh.
Trong mắt Lô Minh lúc này, cha nó dường như khác xa với những gì mà nó nhớ. Thế nên, nó hét lên tên của cha mẹ minh, sau đó hoảng sợ quay đầu chạy dọc theo lối đi chính giữa.
“Hỏng bét! Đứa nhỏ này định chạy sang toa khác.”
Vừa sơ ý một chút, tình huống đã nằm ngoài tầm kiểm soát rồi. Lô Văn Xương cũng không phản ứng kịp, trừng mắt nhìn tôi: “Rốt cuộc là mày dụ dỗ gì con trai của tao? Nếu hôm nay không làm cho ra lẽ, mày không yên với tao đâu!"
“Giờ không phải là lúc để cãi nhau. Chuyến tàu này rất kỳ lạ, những toa khác đặc biệt nguy hiểm. Lô Minh mà chạy lung tung như thế sẽ có nguy cơ bị hồn phi phách tán đấy." Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không muốn cãi nhau với Lô Văn Xương.
“Khó lắm mới có chỗ ngồi như thế này, nhưng thằng nhỏ kia bị mất kiểm soát vì câu hỏi của tôi. Thôi được rồi, mấy người cứ ngồi yên ở đây. Tôi sẽ đi sang toa tàu ngày 28/10 để tìm nó.” Nhìn về phía lối đi tối om ở giữa và từng bóng người lắc lư xung quanh, tôi cố gắng đứng dậy.
“Muốn chạy à?” Lô Văn Xương ấn vào vai tôi, nói: “Tao tự nghĩ là bản thân vẫn luôn lịch sự với mày, nhưng mày trước đó đã công kích tín ngưỡng của tao, sau đó xúi giục con tao. Nếu mày không cho tao một lời giải thích, tôi sẽ..."
“Anh sẽ thế nào? Con anh sẽ lạc mất rồi, anh còn định cãi cọ với tôi sao? Đi tìm Lô Minh trước đã, sau đó sẽ trò chuyện đàng hoàng lại sao.” Thấy Lô Minh hoảng sợ chạy vào toa tàu ngày 28/10 kia, tôi còn lo lắng hơn cả Lô Văn Xương nữa. Có thể là gã không biết hậu quả của việc tùy tiện đi vào toa tàu khác, nhưng tôi từng có kinh nghiệm khi vừa mới lên tàu; tiến vào toa tàu mà bản thân không nên vào, rất có thể là sẽ toi mạng!
Tôi hất tay Lô Văn Xương ra, nhìn xung quanh cũng không thấy cô tiếp viên kia, thế là dứt khoát chạy thẳng về hướng toa tàu ngày 28/10.
“Chờ đã, tao đi với mày.” Lô Văn Xương lo lắng cho con mình nên cũng lập tức đuổi theo.
Nếu có thể, tôi không hề muốn chạy lung tung như vầy. Tôi đã đạt được sự đồng thuận với cụ già mù kia. Tôi giúp bà thực hiện tâm nguyện dang dở, bà chỉ tôi nơi xuống tàu an toàn. Nhưng vì chuyện của Lô Minh, tôi e rằng lại có biến cố chuẩn bị phát sinh nữa rồi.
Đi qua chỗ tiếp giáp của hai toa tàu, tôi chạy từ toa tàu ngày 29/10 vào toa tàu ngày 28/10. Vốn dĩ tôi từ toa 29/10 sang đây nên cĩng không cảm thấy có gì khác thường cả. Nhưng khi Lô Văn Xương vừa tiến vào đây, sắc mặt của gã lập tức trở nên tái nhợt hẳn đi, và một mùi thối nào đó đang dần tỏa ra từ cơ thể gã.
“Cái quái gì thế nhỉ? Dường như tao hơi bị mất kiểm soát với cơ thể mình?” Lô Văn Xương kinh ngạc hét lên.
“Nói nhỏ xíu! Anh về chỗ ngồi trước đi. Anh không thể nào đi sang toa xe khác đâu. Tôi sẽ tìm Lô Minh về cho anh.”
“Vậy không được! Ngộ nhỡ mày có ý đồ gì với con trai của tao thì sao?” Lúc này, Lô Văn Xương lại thật sự lo lắng cho Lô Minh đấy. Bản thân gã cũng là một người cha tốt, có trách nhiệm; nếu không vì vợ con mình bị tàn tật như thế, gã cũng sẽ không tín ngưỡng mù quáng như vậy đâu.
“Muốn theo thì theo, nhưng anh phải cẩn thận hơn nữa.” Tôi biết là dù có nói thế nào thì Lô Văn Xương cũng không hiểu, thế nên đành tăng nhanh tốc độ tìm kiếm vậy. Nhưng lối đi trước mặt tối om, ngay cả bóng lưng Lô Minh cũng không thấy đâu cả.
“Toa tàu này dài quá!” Chạy nhanh gần một phút đồng hồ mà vẫn chưa chạy đến tận cùng; hai chân Lô Văn Xương mềm nhũn ra. Mùi hôi thối trên người gã càng lúc càng nồng nặc, khó mà che giấu được. Mỗi lần gã chạy ngang, hành khách hai bên đều mơ hồ có chút phản ứng nào đó.
Tôi cũng không biết tình hình này là thế nào, nhưng vì thuyết phục vô ích nên đành để gã theo sau.
“Hả? Anh Lộc, sao anh lại trở về nơi đây?” Người vừa hỏi chính là Phùng Minh Long. Dường như gã chuẩn bị ngủ gật thì phải, nhưng đột nhiên lại ngửi thấy một mùi hăng hắc, vừa mở mắt ra thì thấy tôi và Lô Văn Xương vội vã đi ngang qua người gã.
“Về đến tận đây rồi à?” Tôi trợn tròn mắt nhìn Phùng Minh Long: “Anh có thấy một đứa trẻ vừa chạy ngang đây hay không?”
“Hình như có người đi ngang qua, nhưng tôi không chú ý cho lắm.” Phùng Minh Long cười bất lực: “Anh lại gây chuyện rồi à?”
“Ngủ tiếp đi.” Tôi tiếp tục đi về phía trước, chạy đến vị trí nối nhau giữa hai toa 27/10 và 28/10. Tôi nhớ rất rõ ràng, mình đã lên tàu ngay vị trí này.
“Hỏng rồi, đứa nhỏ đó có lẽ đã chạy vào toa tàu ngày 27/10.” Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên mà mình bước lên đoàn tàu này, chính là toa 27/10 đây. Nếu không phải Từ Cầm xuất hiện rồi kéo tôi ra ngoài, đoán chừng kết cục của tôi cũng sẽ rất thê thảm.
Quay đầu liếc Lô Văn Xương, tôi nhíu mày lại thật sâu; mùi trên người gã càng lúc càng nồng nặc dần.
“Tại sao hành khách lại tỏa ra mùi hôi thối sau khi rời khỏi toa tàu mà họ đang ngồi? 29/10, 28/10...” Dường như có một mối liên hệ mơ hồ nào đó mà tôi đã bỏ qua; nhưng bây giờ, tìm được Lô Minh mới là điều quan trọng nhất. Tôi thậm chí còn không có thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ.
“Lô Văn Xương, nếu anh muốn gặp lại con mình bình an trở về thì đừng làm phiền tôi nữa. Mau trở về chỗ ngồi đi.”
“Mày đang uy hiếp tao à?” Có thể là do con trai chạy mất nên gã rất lo lắng, chẳng muốn phải nhờ vả vào ai hết, mà chỉ muốn tự đi tìm con mình.
Tôi không thể nào giao tiếp với gã được nữa, chỉ có thể để mặc gã đi theo mà thôi. Chỉ cần không gặp phải cô tiếp viên kia trên đường đi là được; người phụ nữ đáng sợ đó đã nghi ngờ tôi kể từ khi tôi đạp Lộc Hưng ra khỏi đoàn tàu.
“Các toa tàu khác nhau có các chức năng khác nhau. Con đường phía trước sẽ rất nguy hiểm. Nếu không ổn, anh cứ chạy ngược trở về.” Tôi nói một câu với Lô Văn Xương như vậy, sau đó cắm đầu bước vào toa tàu ngày 27/10.
Một cảm giác lạnh lẽo tựa như cô hồn đoạt mệnh đang tràn tới từ bốn phương tám hướng, xé nát từng sợi dây thần kinh trong tôi. Tôi vừa miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, bèn trông thấy những cái đầu lắc lư theo đoàn tàu trong bóng tối. Lúc này, trông thật là đáng sợ.
“Mau lên.” Chưa đi được bao xa, tôi đã ngửi thấy một mùi thối rất nồng. Sau khi bước vào toa tàu ngày 27/10, mùi thối trên người Lô Văn Xương càng nặng hơn. Mùi này rất khó diễn tả, kiểu như mùi xác chết hay mùi thối rữa vậy, cứ mang đến cho người xung quanh một cảm giác chết chóc nồng đậm.
“Đây là... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Quay lại đi! Đừng có lộn xộng nữa. Bằng không, anh sẽ hại chết tất cả chúng ta!” Tôi hạ giọng khuyên nhủ Lô Văn Xương. Mùi trên người gã đã đánh thức một số hành khách trong lúc đi ngang qua. Tôi có thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình và Lô Văn Xương từ bóng tối sâu thẳm.
Thời gian có hạn, để tránh cho cô tiếp viên kia chú ý đến, tôi bèn bất chấp cái lạnh trên người, lao nhanh về phía trước.
“Thằng nhóc kia chạy đi đâu vậy nhỉ?”
Sắp chạy đến đoạn cuối của toa tàu ngày 27/10, tôi vẫn không tìm được Lô Minh, thế là dần định bụng trở về.
Nhưng vào lúc này, tôi lại ngửi được mùi thối ngay sát bên mình. Quay đầu vừa nhìn, đúng là Lô Văn Xương vẫn đi theo.
“Con của tao đâu?” Trông gã vô cùng lo lắng; và khi vừa định gọi to tên của Lô Minh, tôi lập tức dùng tay che kín miệng gã lại, kéo kéo gã về vị trí tiếp giáp nhau giữa toa tàu ngày 27/10 và ngày 26/10.
“Câm miệng! Đến tận lúc này, anh vẫn chưa rõ sự quái đản của chuyến tàu này à? Làm ơn đừng có liên lụy tôi nữa!” Mùi thối của Lô Văn Xương cũng khiến tôi sắp không thể chịu nổi nữa. Khi gã ngừng chống cự, tôi lập tức buông tay ra rồi giữ một khoảng cách với gã: “Mẹ kiếp. Tại sao cơ thể anh lại bốc ra cái mùi này?"
Tôi cũng là người rời khỏi toa tàu có vị trí ngồi của mình, nhưng tôi chẳng bị sao cả. Thế nhưng mà, cơ thể của Lô Văn Xương lại biến hóa theo tình huống quái dị như thế này.
“Tao cũng không biết nữa. Mà đừng nói về chuyện này, có phải Lô Minh chạy vào toa đằng kia rồi hay không?”
Vì là một người cha, nên điều lo lắng nhất của gã trong lúc này chính là sự an toàn của Lô Minh. Nhìn thấy bộ dạng của gã như vậy, tôi cũng không thể nói ra những gì mà mình vừa định nói. Quay đầu nhìn toa tàu ngày 26/10, sắc mặt tôi từ từ trở nên ảm đạm dần.
Cách bài trí của toa tàu ngày 26/10 khác hẳn các toa khác. Nơi đây có những chiếc giường tầng, tầng trên và tầng dưới đều có 3 vạc giường, và bên trên mỗi vạc giường đều có vải trắng phũ lên.
Từ hình dáng nhô lên của tấm vải trắng, có thể thấy rằng, bên dưới những lớp vải ấy là từng "người" đang nằm.
“Có nên vào không nhỉ?” Khi tôi còn đang do dự, chợt tình cờ lướt mắt nhìn thấy một thằng nhủ đang run rẩy trốn bên dưới một cái giường cách cửa ra vào không xa cho lắm.
“Tìm được nhóc rồi!”