Cụ già mù nói rất nhiều; vợ chồng Lô Văn Xương chỉ xem đó như một câu chuyện đời xưa, nhưng tôi biết đó chính là một thông tin cực kỳ quan trọng.
“Miếu Thổ Địa, đường Hoàng Tuyền, đài Vọng Hương, sơn đạo Ác Cẩu, núi Kim Kê và thôn Dã Quỷ. Sáu điểm dừng này luôn có người lên tàu, hẳn đó cũng là điểm mấu chốt để mình chạy trốn.” Chỉ vừa nghe qua tên thôi, tôi đã cảm thấy mấy nơi này chẳng khác gì quỷ vực chốn U minh cả. Hơn nữa, cộng với mấy lời bà cụ mới nói xong, tôi nghĩ lại mà lạnh hết cả người: “Trạm cuối cùng của đoàn tàu này liệu có phải là Âm phủ hay không?”
Tôi không dám tò mò về chân tướng thật sự của đoàn tàu này, cũng không hề muốn tìm tòi, khám phá bí mật trong đó. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là có thể sống sót mà thôi.
“Điểm dừng đầu tiên mà hành khách được phép xuống xe là miếu Thổ Địa. Địa danh này nghe có vẻ dễ chấp nhận hơn”. Tôi sờ nhẹ cằm mình, im lặng suy nghĩ. Nếu cứ chậm hành động sẽ dễ dàng phát sinh biến cố. Càng trì hoãn lâu, xác suất sống sót của tôi càng thấp dần. Vì vậy, điểm dừng miếu Thổ Địa đầu tiên rất quan trọng đối với tôi.
“Cụ ơi, không biết từ đây đến miếu Thổ Địa mà cụ vừa nhắc đến có còn xa lắm không ạ?”
Nghe tôi hỏi thăm, đôi mắt trắng dã của bà bèn chuyển động về phía tôi đang ngồi. Bà ngẫm nghĩ một chút về giọng điệu của tôi, hồi lâu sau mới mỉm cười nhẹ rồi nói: “Nhóc con à, cháu là người hiểu chuyện đấy, cũng liều mạng tính toán dữ he! Bất quá, bà già này khuyên cháu một câu: Sống chết có số, không thể làm trái được.”
Đúng là người già thành tinh mà! Chỉ dựa vào giọng điệu của tôi, bà cụ đã đoán ra được đại khái về ý nghĩ trong lòng tôi. Bà nhận ra rằng, tôi không cam lòng mà chết như vậy, định mượn nhờ miếu Thổ Địa để chạy khỏi đoàn tàu này, tránh xa sinh tử.
“Cụ nói cũng đúng, cháu chỉ thuận miệng mà hỏi thế thôi.” Tôi cười tủm tỉm, mặt dày mày dạn nói: “Chúng ta gặp nhau là do duyên số. Chuyến đi này có lẽ rất dài, ngồi lâu cũng chán. Không biết cụ... còn có câu chuyện cổ tích nào khác không? Cháu rất tò mò ạ...”
“Bà già này cũng hết chuyện để kể rồi. Hiện tại, đáy lòng của bà cũng chỉ còn mỗi sự tiếc nuối. Nếu ai đó có thể giúp bà thực hiện những nguyện vọng này, bà sẽ chỉ ra thêm vài manh mối nữa.”
Lời nói của bà cụ mang tính chất đầy sự ám chỉ, tôi lập tức hiểu ngay, thế nên vội nói: “Cụ này, cụ có tâm nguyện gì thì cứ nói cho cháu biết ạ. Cháu có thể cố gắng thử xem, chỉ cần làm được, chắc chắn cháu sẽ làm giúp cụ.”
Kỳ thật, đối thoại giữa tôi và bà cụ cũng rất dễ hiểu. Cả hai chúng tôi đều biết, tình cảnh bây giờ rất nguy hiểm. Bà cụ biết tôi muốn trốn khỏi đoàn tàu nhưng cũng không ngăn trở, cũng không tố giác. Chỉ là, cụ chỉ uyển chuyển nói rằng, bản thân vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Ý nghĩa rất rõ ràng nha, chỉ cần tôi hứa giúp cụ ấy hoàn thành tâm nguyện sau cùng, cụ sẽ chỉ tôi cách thoát thân ra khỏi nơi đây.
“Bà già này họ Văn, tên đúng một chữ Sương, hết ngày hôm nay là vừa đủ 99 tuổi. Thật ra, bà đã sống đủ rồi; nhưng thế gian này có đủ loại phồn hoa, nên bà vẫn còn chút tiếc nuối. Ngoảnh đầu nhìn lại, trong thâm tâm vẫn còn mãi một sự day dứt kia.” Bà cụ mù lòa đặt tay lên đầu gối; đôi mắt kia chỉ có tròng trắng mà thôi, nhưng lại tỏa ra một cảm giác là đã nhín thấu mọi phù hoa giữa trần thế: “Bụi về với bụi, đất về với đất. Một đời người cứ như vậy mà thôi. Chuyện không cam lòng duy nhất chính là, con trai cả của bà đã qua đời trước cả bà nữa. Bởi vì vấn đề phân chia của cải, mấy đứa con của thằng cả cãi nhau với bà, xích mích lên rồi bỏ đi hết. Đã lâu lắm rồi mà bà vẫn chưa gặp lại bọn nhóc đó nữa. Nếu cháu có lòng giúp bà, mong cháu có thể giao thứ này cho cháu nội của bà nhé.”
Cụ già lấy một chiếc túi gấm xinh đẹp mang phong cách cổ điển từ trong túi áo ra, trên miệng túi còn thêu một đóa hoa cúc.
“Cụ cứ yên tâm ạ. Chỉ cần cháu có thể thuận lợi xuống tàu, nhất định sẽ hoàn thành chuyện này!” Tôi hứa hẹn chắt nịch, nhưng trong lời nói của tôi còn bao hàm một điều kiện tiên quyết - tôi có thể thuận lợi xuống tàu.
“Cháu vẫn chưa già, nhưng suy tính rất kín kẽ nha. Cầm lấy đi, bà sẽ thông báo trước cho cháu khi gần đến miếu Thổ Địa.” Bà cụ đưa túi gấm cho tôi, “Đây là do bà thấy cháu còn quá trẻ, nghĩ cũng đáng tiếc, thế nên mới giúp cháu đấy.”
Tôi vui mừng khôn xiết, vội cầm lấy túi gấm rồi rối rít cảm ơn bà.
Cuộc nói chuyện giữa tôi và bà cụ mù khiến những người xung quanh cảm thấy rất khó hiểu. Chỉ là, tôi cũng cứ thế mà giả mù sa mưa. Với mấy chuyện lén lút xuống tàu này, càng ít người biết lại càng tốt, càng dễ bề hoạt động hơn.
Bà cụ Văn Sương, một người có kinh nghiệm quý giá vì đã từng đi qua đoàn tàu này, đã sẵn lòng giúp đỡ tôi - đây thực sự là một tin tốt.
Vì trong lòng đã có tí cảm giác yên tâm, tôi hướng sự chú ý đến những người khuyết tật ở xung quanh. Họ đến từ khu Song Phật, hầu hết đều là tín đồ của Song Diện Phật. Nếu có thể tìm ra lý do tại sao họ lên chuyến tàu này, vậy tôi sẽ càng có nhiều manh mối để phá hủy kế hoạch của Song Diện Phật hơn.
Đến tận lúc này, Song Diện Phật vẫn khoác lên mình một bức màn bí ẩn, nhưng dấu vết về sự tồn tại của gã ấy lại có mặt ở khắp nơi. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của gã cả. Thậm chí, ngay cả danh hiệu Song Diện Phật cũng được là do tôi tự gọi, chứ chẳng hề biết rõ tên thật của kẻ đó là gì.
“Lộc Hưng chỉ là một quân cờ trong tay Phật Đà. Mối quan hệ giữa bọn chúng cũng giống như mình và Âm Gian Tú Tràng thôi. Lần này, mình có thể lên tàu bằng thân phận của Lộc Hưng, trà trộn với nhóm người khyết tật này, rõ ràng là đã đứng gần sát với kế hoạch của Song Diện Phật rồi. Đây đúng là một cơ hội cực kỳ hiếm có.”
Có rất nhiều người khuyết tật lên xe tại cùng một trạm dừng, trong cùng một ngày duy nhất. Toàn bộ quá trình này thật kỳ lạ. Thế nên, chuyện khẩn cấp trước mắt chính là tìm ra nguyên nhân tử vong của bọn họ.
Trong toa tàu ngày 28/10, tôi đã từng đánh thức ký ức về cái chết của Lưu Hân, sau đó cô ấy bị kích động đến mức tựa như phát điên lên, gây ra nhiều động tĩnh ồn ào và cơ thể của cô ấy dường như đã bị tổn thương nghiêm trọng vì việc đó. Do đó, có thể xác định rằng, nếu đánh thức lại ký ức trong vài giây trước khi tử vong, những người hành khách này sẽ hải chịu đựng một tác động nguy hại nào đó, không chừng còn gọi đến cả cô nhân viên đoàn tàu nữa.
Cô tiếp viên kia là kẻ mà tôi rất kiêng kỵ. Thân phận của cô ấy cũng là một điều bí ẩn, rất nguy hiểm; nếu tôi muốn sống sót thoát ra khỏi đàn tàu này, phải cố gắng không đụng chạm đến cô ấy hết mức có thể.
Nhìn xung quanh, có 2 hàng ghế đối diện nhau; tổng cộng có 6 người. Ngoài gia đình 3 người của Lô Văn Xương, cụ Văn và tôi, còn có một người phụ nữ khác. Cô ấy đang cúi đầu xuống, dường như đã rơi vào trạng thái mê mang. Chỉ nhìn từ ngoại hình, cơ thể của cô ấy cũng không bị khuyết tật ở bộ phận nào cả; nhưng khuôn mặt bên trái của người phụ nữ dường như đã bị lửa thiêu trúng, để lại một vết sẹo rất lớn. Khi vừa nhìn vào cô ấy, tôi chợt thấy bóng dáng của Lộc Hưng từ người phụ nữ này.
Đánh thức ký ức về cái chết của họ gây ra quá nhiều ảnh hưởng rủi ro, nằm ngoài khả năng kiểm soát của tôi. Vì vậy, tôi quyết định bắt đầu với cậu bé Lô Minh nhỏ tuổi nhất này. Dù thằng nhóc bị mất kiểm soát, tôi cũng có thể dễ dàng khống chế được nó.
Quay đầu nhìn lại, Lô Minh đang ngơ ngác ngồi tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tôi vừa cười, vừa nói với nó: “Nhóc này, tối đêm qua, nhóc ăn tối với món gì vậy?”
Thằng bé ngẩng đầu lên; một vẻ nghi hoặc thoáng xuất hiện trên gương mặt đáng yêu của nó. Nó nhíu mày lại, một lúc thật lâu sau mới trả lời: “Sủi cảo.”
“Đêm hôm khuya khoắt mà ăn sủi cảo à? Cháu chắc chứ?” Giọng điệu của tôi rất thản nhiên và thoải mái; cha mẹ của Lô Minh cũng không nói thêm gì, rõ ràng là chưa nhận ra bất cứ điểm không hợp lý nào hết.
“Đúng là ăn sủi cảo ạ, loại nhân chay ấy. Cha cháu nói rằng, tối nay sẽ có một buổi Phật hội và Phật tử sẽ hiện thân. Hôm nay là một ngày trọng đại, đáng ăn mừng, thế nên sẽ ăn sủi cảo.” Nhóc con này bẩm sinh hiếu đông, giờ nhận ra cha mình không hề mắng chửi nên nói chuyện nhiều hơn. Tôi cũng khá hài lòng với hiện trạng này, bèn tiếp tục hỏi dò.
“Vì là một buổi Phật hội nên chắc chắn là sẽ rất long trọng. Thế, cháu có ngắm được cảnh tượng gì thú vị hay không?” Tôi dùng giọng điệu trêu chọc để hỏi Lô Minh, nhưng thực ra là đang chăm chú vào từng câu từng chữ của nó.
“Cháu không thấy hình ảnh gì thú vị hết á.” Lô Minh chép miệng, nói tiếp: “Trời tối quá, không có đèn. Tất nhiều người như chúng cháu cùng tụ tập vào một chỗ.”
“Vậy, sau khi đến Phật hội thì cháy có nhìn thấy bất cứ hình ảnh ly kỳ nào khác không? Cha cháu tứng nói, sẽ có cơ hội gặp được Phật tử mà? Cháu và cha mẹ cháu có gặp được chưa?”
Vừa nhắc đến Phật tử, Lô Minh đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó; vẻ mờ mịt trong mắt thằng bé đang từ từ mờ đi, thay vào đó chính là nét sợ hãi cứ đậm dần.
Thằng nhỏ cúi đầu, thở dồn dập đến nỗi cứ như bị tắt nghẽn hô hấp vậy, còn thân thể thì run lên bần bật.
“Lô Minh, con bị sao vậy?”
Lô Văn Xương và Thường Phỉ Phỉ nhận ra sự khác thường của thằng bé, bèn lập tức rời khỏi chỗ ngồi, muốn xem kỹ tình trạng cơ thể của Lô Minh. Nhưng lúc này, Lô Minh lại làm ra một việc mà không ai có thể ngờ tới.
Thằng bé đẩy Lô Văn Xương ra, nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy vào lối đi ở giữa. Đôi mắt nó trợn trừng lên, và nỗi sợ hãi kia trông tựa như từng sợi thường xuân nhỏ, hằn lên rõ rệt trong tròng mắt.
Lảo đảo tránh xa ra, Lô Minh còn dùng hết sức vươn tay ra, chỉ thẳng vào mặt Lô Văn Xương và Thường Phỉ Phỉ rồi hét lớn: “Các người không phải là cha mẹ của tôi! Cút đi! Cút nhanh đi!”
Biến cố bất thình lình này khiến tôi khá bất ngờ. Cơ mà, tôi đã nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân của tình trạng vừa rồi. Nhờ vào lời gọi ý của bản thân, ắt hẳn tôi đã thành công trong việc khơi lại ký ức của Lô Minh trước khi chết.