Âm Gian Tú Tràng bảo tôi giả làm Lộc Hưng, nhưng ngoại hình, giọng nói và tuổi tác giữa tôi và Lộc Hưng lại hoàn toàn khác biệt. Trước khi livestream, tôi cũng không hề cải trang gì cả. Không có gợi ý tương quan nào từ Âm Gian Tú Tràng; điều này khiến cứ tôi luôn nghi hoặc.
Tôi giống Lục Hưng ở điểm nào nhất? Nói cách khác, có điểm chung nào giữa tôi và Lộc Hưng hay không?
Khi nhìn thấy một nửa tấm lệnh bài Soán Mệnh Sư trong tay Lộc Hưng bên ngoài đoàn tàu, tôi chợt hiểu ra một chuyện. Khối lệnh bài duy nhất tập hợp đủ Bát tự Thần sát tại Giang Thành này, tôi và Lộc Hưng chia hai - mỗi người một nửa.
Gã ấy sở hữu Kiếp Sát, Vong Thần, Thập Ác, Nguyên Thần; tôi có được Hồng Loan, Tướng Tinh, Thiên Y và Quý Nhân.
Vào lúc này, chuyến tàu sắp khởi hành. Xuyên thấu qua ngón tay của gã, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng rằng, các chữ khắc Bát tự Thần sát trên một nửa tấm lệnh bài của Lộc Hưng đã tan ra và hợp nhất thành một nửa chữ “Tử” trên mặt chính diện.
Tôi lặng lẽ thò tay vào túi áo, nơi đó có một nửa tấm lệnh bài của tôi. Tôi vẫn luôn mang nó theo bên người, đề phòng bất trắc.
Nhích nhẹ ngón tay, tôi lấy ra một nửa tấm lệnh bài của mình. Sau khi nhìn xuống, tôi phát hiện tám chữ Bát tự trên đó cũng biến mất, giống như thứ trong tay Lộc Hưng, chỉ còn để lại một nửa chữ “Tử”.
“Tám chữ kết nối với nhau, hai tấm lệnh bài này ban đầu là cùng một cái. Ngay cả khi bị tách rời, hẳn là vẫn có thể tác động lẫn nhau.” Trước đó, tôi đã có chứng cứ xác thực từ bản ghi âm, rằng có thể là Lộc Hưng đang ở tại khu Song Phật và gã ấy có thể đã tự mình gặp gỡ Song Diện Phật rồi. Sự thay đổi của tấm lệnh bài Soán Mệnh Sự có lẽ là do bị Song Diện Phật tác động đến.
“Mình đã hiểu được một số điề rồi. Chuyến tàu này không phải ai cũng có thể lên được. Người sống không dễ dàng lên tàu. Việc thay đổi ký tự trên lệnh bài Soán Mệnh Sư có thể đóng vai trò tương tự như một tấm vé vậy.” Song Diện Phật cải tạo lệnh bài cho Lộc Hưng, hẳn là muốn gã ấy đi chuyến tàu này để hoàn thành một số nhiệm vụ nào đó. Mà tin tức này bị Âm Giang Tú Tràng biết được; vì vậy, tổ chức ấy bèn đã sắp xếp một nhiệm vụ livestream cho tôi, để tôi đóng giả Lộc Hưng, thay thế gã bước lên chuyến tàu này. Từ đó, tôi sẽ có thể phá hỏng kế hoạch của Song Diện Phật. Đây có vẻ là buổi livestream của tôi, nhưng thực chất lại là cuộc đối đầu giữa Âm Gian Tú Tràng và Song Diện Phật.
“Nhưng tại sao lại có tên Lộc Hưng trong danh sách hành khách? Đây cũng là do Dong Diện Phật đã lên kế hoạch từ trước sao? Quên đi! Hiện tại tình hình đang là lúc nguy hiểm, điều mình nên lo lắng không phải là chuyện này, mà là lúc Lộc Hưng bước lên tàu. Mình phải làm gì đây?” Nấp sau lưng cô tiếp viên, tôi đang suy nghĩ về một câu hỏi khác. Không như Âm Gian Tú Tràng và Song Diện Phật, mong muốn của tôi rất đơn giản, đó là sống sót.
“Hai người tên Lộc Hưng đồng thời xuất hiện, chắc chắn sẽ khơi dậy nghi ngờ. Người tiếp viên nói rằng, cô ta có phương pháp để kiểm tra. Một khi mình bị lộ, chắc chắn sẽ không còn đường lùi.” Nhìn về phía đội ngũ xếp hàng đang ngắn dần, rốt cuộc cũng sắp tới phiên gã Lộc Hưng với sắc mặt lạnh lùng chuẩn bị tiến đến: “Để ngăn chặn chuyện xấu nhất xảy ra, mình chỉ có thể ngăn chặn từ ngọn nguồn.”
Khóe miệng nhếch lên, trong lòng tôi đã hình thành nên một kế hoạch. Địch sáng, mình tối - đây là ưu điểm lớn nhất của tôi. Dù Lộc Hưng có suy nghĩ nát óc, cũng không đoán được tôi mượn tên của gã để lên tàu từ trước.
Tàu đã bắt đầu lăn bánh, cánh cửa từ từ đóng lại. Dường như Lộc Hưng cũng biết sự quỷ dị của chuyến tàu này; gã đứng mãi ở cuối hàng, muốn đợi đến phút cuối cùng mới lên tàu.
Khi tất cả mọi người, trừ gã, đều lên tàu, cô tiếp viên bèn đóng quyển sổ bìa vàng lại. Từng hành khách đều có tên ứng đối trên quyển sổ ấy; cô ta quát một tiếng với tôi, yêu cầu tôi đi theo cô ấy vào toa tàu ngày 29/10.
Tôi gật đầu đồng ý, cố tình giảm tốc độ, loạng choạng đi cách cô ta khoảng nửa bước chân và dành hết sự tập trung vào cửa toa tàu.
Cánh cửa đóng lại rất chậm, Lộc Hưng canh đúng phút cuối cùng để lên tàu.
Nhưng khi gã vừa bước một chân lên sàn toa tàu, chân sau còn lơ lửng trên không, thì...
Tôi nắm lấy cơ hội này, không để ý đến bất cứ thứ gì khác nữa, lập tức lao về phía cửa toa, gồng hết sức mà đạp mạnh một cước vào ngay ngực gã!
Còn chưa đứng vững hai chân, nay lại gặp phải một cú đạp đột ngột mạnh mẽ đến như vậy, Lộc Hưng văng ra khỏi toa tàu. Vốn dĩ phần ngực và bụng của gã vẫn còn bị thương vì vết đao đâm xuyên trước đây, nay lại trúng một đòn cực mạnh của tôi , vết thương rách nát, máu thấm ướt đẫm ra bên ngoài. Tất nhiên, đây không phải là đều quan trọng nhất. Giờ phút này, Lộc Hưng hoàn toàn choáng váng ngồi trên mặt đất. Nhìn cánh cửa đoàn tàu đã đóng lại trước mắt, khóe miệng của gã giật mạnh; mãi đến khi đoàn tàu chạy đi xa, gã cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
“Thật đáng tiếc. Thằng đó cầm một nửa tấm lệnh bài kia quá chặt. Giá mà gã thả lỏng tay một chút thì...” Tôi đang suy nghĩ thì bất chợt cảm giác đến một cơn ớn lạnh đột nhiên leo dọc trên sống lưng. Vừa quay đầu lại, tôi bắt gặp ngay sắc mặt tái nhợt của cô nhân viên đoàn tàu.
“Anh thật sự được gọi là Lộc Hưng?”
Giọng điệu lạnh lẽo của cô tiếp viên khiến tôi cảm thấy thật khó thở; nhưng lúc này, tôi không thể tự dọa lấy mình được: “Đúng vậy! Nếu cô không tin thì có thể hỏi hai người từng lên xe cùng tôi lúc ban nãy.”
Co tiếp viên nhìn chằm chằm vào tôi trong một thời gian dài trước khi nhích nhẹ sang một bên: “Đi vào đi, chỗ trống đằng đó là vị trí của anh.”
Tôi nhanh chóng đi dọc theo hướng mà cô ta đang chỉ, sau đó thành thật ngồi xuống khi tìm được đúng chỗ ngồi. Tiếp theo, tôi cúi đầu thật thấp, học theo bộ dáng của những hành khách trong toa tàu 28/10.
Bóng dáng mặc đồ xanh lướt qua người tôi, cô tiếp viên kia không làm phiền tôi nữa, cất bước bỏ đi.
“Cuối cùng thì mình cũng có chỗ ngồi riêng, tình hình tạm ổn trong lúc này. Bước tiếp theo là khai thác thông tin về Song Diện Phật từ những người tàn tật này và sau đó tìm cách rời khỏi chuyến tàu.” Tôi đã hoạch định mọi thứ trong đầu, nếu mọi việc suôn sẻ, buổi livestream tối nay có thể được diễn ra một cách an toàn.
Cúi thấp đầu, tôi dần quan sát những hành khách xung quanh. Họ vừa lên xe, hầu hết đều lộ ra vẻ bàng hoàng tựa như mất đi trí nhớ vậy, thậm chí còn không biết tại sao bản thân lại ở đây.
Tuy nhiên, vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ. Chẳng hạn như những người xung quanh tôi, biểu hiện của họ không chỉ khác với tất cả những hành khách của những toa khác, mà còn khác với những người trên cùng toa này.
Phải giải thích sao nhỉ? Kiểu, những người này có vẻ như vẫn còn giữ lại cảm xúc của một người sống.
Ngồi bên trái tôi là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt tròn trịa như quả táo. Nó có đôi mắt to, nhìn rất kháu khỉnh. Bộ phận duy nhất trên cơ thể nó khiến mọi người cảm thấy không hài hòa chính là cánh tay; cháu bé chỉ có mỗi cánh tay trái, còn bàn tay phải bị cụt mất từ khuỷu tay.
“Nhóc con, nhìn chằm chằm vào chú chi vậy? Chú giống ba của cháu sao?”
Nhóc đó không nhận ra ý tứ đùa giỡn trong lời nói của tôi, chỉ chớp chớp mắt: “Không giống.”
Nghe giọng điệu nghiêm túc của nó, tôi chợt cảm thấy có chút thú vị, vừa muốn nói thêm vài câu thì người đàn ông ngồi đối diện bèn mắng: “Lô Minh! Lúc trước, cha đã nói với con thế nào?”
“Dạ.”
Thằng nhóc cúi đầu uất ức; còn tôi nhìn sang người đàn ông đó rồi hỏi: “Anh là cha của đứa trẻ này à?”
“Tôi tên là Lô Văn Xương. Thằng nhỏ này khá bướng bỉnh, mong cậu thông cảm.” Người đàn ông đối diện nói chuyện rất lịch sự, nhìn con trai mình bằng ánh mắt cưng chiều, sau đó ngồi sát vào người phụ nữ bên cạnh.
“Vậy, chị đây là mẹ của đứa trẻ à, đúng không?” Tôi muốn thu thập thêm thông tin, thế nên cũng tỏ vẻ nhiệt tình.
Người phụ nữ đang tựa đầu vào người đàn ông kia phớt lờ tôi; chỉ có mỗi người đàn ông nói chuyện: “Vợ tôi cũng là người vui tính, mong anh đừng hiểu lầm. Vợ tôi có vấn đề với cổ họng, vậy nên không thể nói chuyện được.”
“Không sao, tôi chỉ thấy cháu trai nhà anh dễ thương nên muốn trêu chọc tí thôi. Gia đình ba người nhà anh định đi đâu trong đêm hôm khuya khoắt thế này?” Dù biết rõ lý do, nhưng tôi cô ý hỏi thế. Theo suy đoán của tôi, có lẽ họ đang rơi vào trạng thái giống Lưu Hân, vẫn chưa nhớ lại những cảnh tượng khủng khiếp kia. Tôi không muốn kích thích họ, chỉ đành dẫn dắt từng bước một.
“Tối nay, có một buổi Phật hội tại khu Song Phật. Nghe nói, Phật tử cũng tới. Gia đình ba người chúng tôi cần đi trả lễ.”
“Phật hội ư? Có Phật tử nữa à?” Người đàn ông này vừa cung cấp một thông tin cực kỳ quan trọng. Bọn họ chết vào ngày 29/10 - và rất có thể đây là do Song Diện Phật sắp xếp. Buổi tối này chính là một khâu nào đó trong cả kế hoạch của Phật Đà.
Tôi liếc nhìn số lượng lớn những người tàn tật trên tàu, có chút bất nhẫn mà hỏi: “Cả nhà các người đều tin Phật à?”
“Phật cũng chia thành nhiều vị Phật. Và vị Phật mà chúng ta tin có thể khác với Phật trong ấn tượng của anh đấy.” Cặp đôi trước mặt ngồi dựa sát vào nhau. Khi nhắc đến Đức Phật, nghe có vẻ âm thanh của gã ta càng thành kính hơn lúc trước.
Tất nhiên là tôi biết họ tin vào đức Phật nào, nhưng lúc này cũng không thể nói ra. Tôi liếc nhìn cậu bé một chút, sau đó quay sang người phụ nữ câm: “Nếu các người tin vị Phật ấy là một đức Phật thiện lành, vậy tại sao vợ con của anh vẫn rơi vào kết quả như vậy?”
“Chính vì vợ con tôi như vậy, nên tôi mới phải tin vào Phật, từ đó mới có thể hoàn trả lại tội nghiệt.” Người đàn ông này cũng không nhận ra bản chất thật sự của Song Diện Phật, còn giải thích cho tôi bằng một đạo lý hùng hồn: “Phật dạy, bởi do kiếp trước nên vợ con tôi mới bị tàn tật ở kiếp này. Nhưng vì không ăn năn hối cải, nay nghiệp báo đã hiện hữu. Đến bây giờ, nghiệt duyên đã vững chắc, quả báo nhãn tiền. Nếu muốn thay đổi, chỉ có thể thờ phụng Phật Đà, theo thiện, không theo ác.”