Tôi nhìn Phùng Minh Long: “Anh có thể nói rõ hơn về chuyện này được không?”
Gã do dự một lúc rồi chỉ vào camera giám sát trên đầu: “Tôi xin lỗi, chúng tôi có quy định không được tùy tiện tiết lộ chuyện này với người ngoài.”
“Anh là nhân viên ga tàu, chúng tôi là hành khách. Nếu có người tự sát ở nơi này, làm sao tôi có thể yên tâm để con gái tôi đến đây đi tàu điện ngầm được?” Tôi cũng không muốn gây sự, chỉ là cố hết sức để moi thêm thông tin từ người nhân viên này.
“Được rồi, nhưng anh đừng có ra ngoài rêu rao nhé. Kỳ thực cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng tôi không muốn nói ra là do sợ hình ảnh của ga tàu điện sẽ bị người ngoài hiểu nhầm mà thôi.” Phùng Minh Long nhìn xung quanh. Lúc này đã khá muộn, nên cũng không có quá nhiều người còn nán lại ga tàu. Gã dứt khoát ngồi xuống cạnh tôi, nghiêng đầu thì thầm, “Đã khoảng một tuần rồi. Hôm đó cũng tình cờ là ngay ca trực của tôi. Vì trạm tàu điện ngầm này của chúng tôi là trạm cuối cùng của chuyến Bắc Giao nên thường đóng cửa khá muộn. Thông thường, mọi chuyến đều ngừng chạy vào lúc 11:00 đêm và đóng cửa lúc 11:20. Ngày hôm đó, chuyện khá đặc biệt. VCó một người đàn ông bỏ quên ví tại trạm. À đúng rồi, anh ta cũng đến đây đón người giống như anh vậy. Anh ta cứ đứng mãi nơi này mà không bước lên bất cứ chuyến tàu điện nào, cũng chẳng biết anh ấy cần đón người đi chuyến mấy giờ. Anh ấy cứ lần khần như vậy, mãi cho đến khi trạm tàu đóng cửa thì mới chịu đi về. Kết quả là, khi ga tàu điện sắp đóng cửa, anh ta quay lại và nói rằng, mình đánh rơi ví tại đây.”
“Chuyện gì xảy ra sau đó?” Đón người chỉ là một cái cớ. Tôi không dò hỏi liệu Phùng Minh Long có giấu giếm một tầng nghĩa khác nào hay không, chỉ đơn thuần hỏi về diễn biến kế tiếp.
“Sau đó, người kia bèn lao vào đường hầm. Nếu không phải nhờ anh ta, chúng tôi còn không biết rằng, có một xác chết nằm ẩn sâu bên trong đường hầm.” Dường như Phùng Minh Long nhớ lại một điều gì đó đáng sợ vậy. Đồng tử trong mắt gã rung lên dữ dội; gã hít sâu vào một hơi, sau đó mới kể tiếp: “Khổ quá. Có thể là tận 3 cái xác đấy! Tôi không dám nhìn kỹ, lúc đó sợ đến mức hai chân như muốn nhũn ra. Dù sao đi nữa, đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác chết mà.”
“Anh gọi cảnh sát ngay à?”
“Không phải tôi, là người tới tìm chiếc ví á.” Phùng Minh Long vẫn còn sợ hãi: “Sau đó, cảnh sát đã dẫn anh ta đi. Đêm ấy, có đến 3, 4 chiếc xe cảnh sát chạy đến, sau đó bọc thi thể vào túi bảo hộ màu xanh rồi mang đi. Sau lần ấy, cảnh sát thông báo rằng, 3 xác chết ấy là chết vì tự sát.”
“Anh có biết tên của người đàn ông kỳ lạ đó không? Hay có điều gì đặc biệt về ngoại hình của anh ta hay không?”
“Rất bình thường, không có gì đặc biệt cả.” Gã suy nghĩ một lúc trước khi nói, “Điều kỳ lạ duy nhất là trông gã hơi bối rối, và thỉnh thoảng gã lại lẩm bẩm vài câu, đại loại như: ...đã quá muộn rồi, Phật Đà đang triệu hồi... gì gì đó.”
“Phật Đà à? Anh có nghe nhầm không?” Tôi giả vờ như mình vẫn bình tĩnh, còn lấy một điếu thuốc rẻ tiền ra hút, sau đó bắt đầu thầm suy nghĩ. Liệu mấy vụ tự sát mơ hồ này có phải là một màn kịch nào đó của Song Diện Phật hay không?
“Từ cách phát âm, quả thật là như thế.” Phùng Minh Long lịch sự vỗ nhẹ vào tay tôi: “Anh bạn, ở đây cấm hút thuốc.”
“Ồ, xin lỗi.” Tôi cất hộp thuốc lá vào: “Ngoài những thứ này ra, có chuyện gì khác từng xảy ra không?”
“Không có gì khác nữa. Cơ mà, nếu xem hệ thống camera, chúng tôi có thể thấy rằng, sau khi trạm tàu điện đóng cửa mỗi ngày gần đây, luôn có ai đó lẻn vào nơi này. Camera còn thỉnh thoảng có thể quay chụp được bóng người nữa. Nhưng lạ thay, chúng tôi chẳng bị trộm mất thứ gì. Anh nói xem, có phải kỳ lạ quá hay không?” Phùng Minh Long tỏ vẻ bất lực: “Trên Internet luôn đồn thổi một vài truyện ma nhàm chán về khu tàu điện ngầm này. Tôi đang nghi rằng, có người cố ý chơi chúng tôi.”
“Ừ, dám lắm à!” Tôi gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi đã có rất nhiều thông tin: “Buổi livestream hôm nay có rất nhiều hạn chế. Có vẻ như mình cần phải lên kế hoạch thật cẩn thận.”
Nhìn vào đường hầm tối tăm kia, tôi dựa lưng vào ghế, lấy hai tờ báo miễn phí nơi này để che lấy mặt mình.
“Đúng là lòng cha mẹ cao cả mà!” Phùng Minh Long đứng dậy, và trước khi đi khỏi, gã quay lại hô to với tôi: “Anh trai, con gái của anh tên gì? Chờ lát nữa tàu đến, tôi sẽ đi tìm cùng anh.”
“Cảm ơn, không dám làm phiền anh nữa.”
“Hành khách là Thượng Đế mà! Đây là việc mà chúng tôi nên làm.”
Dường như Phùng Minh Long là một kẻ nhiệt tình bẩm sinh. Tôi nhíu mày lại trong lúc vẫn đang che tờ báo ngay mặt:” Con gái tôi tên Lộc Phượng, còn tên tôi là Lộc Hưng.”
...
Trong thoáng chốc, đã là 10:40 tối. Tôi nhìn vào bảng giờ điện tử của ga tàu, còn 10 phút nữa là đến giờ khởi hàng của chuyến tàu một chiều cuối cùng rồi.
Dù chờ đợi suốt một thời gian dài, tôi cũng không hề tỏ ra lo lắng. Điều này khiến Phùng Minh Long, kẻ đang thầm để ý đến tôi từ xa, cảm thấy hơi lo lắng. Gã ngập ngừng, muốn nói lại thôi, có mấy lần còn định đi tới nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại được. Ngồi tại bàn tư vấn, gã cứ uống trà như thế, lâu lâu lại nhìn trộm về phía tôi.
Tôi cũng chẳng muốn đóng kịch trước mặt Phùng Minh Long làm gì. Việc đón con gái về chỉ là một câu chuyện bịa đặt ngẫu nhiên, sớm muốn gì cũng bị vạch trần.
Thời gian trôi qua từng phút một. Đến lúc 10:47 phút, đoàn tàu còn chưa đến, mà loa thông báo của ga tàu đã phát lên: “Trạm xe chạy về khu Nam của Giang Thành đã đóng cửa! Mời quý khách rời khỏi khu nhà chờ!”
“Chẳng phải là còn chuyến tàu một chiều cuối cùng à? “Tôi đặt tờ báo xuống. Đây là vấn đề liên quan đến nhiệm vụ livestream, thế nên tôi không dám lơ là trong chuyện này. Bước đến bàn tư vấn, tôi hỏi: “Vậy còn chuyến tàu cuối cùng lúc 10:50 thì sao? Tôi mới nghe thông báo là trạm sắp đóng cửa!”
“Bình thường mà.” Phùng Minh Long mỉm cười: “Để tránh trường hợp hành khách mua vé nhưng không lên kịp chuyến tàu cuối cùng, chúng tôi sẽ thông báo sớm về thời điểm đóng cửa, đặc biệt là đối với những hành khách đi nối chuyến thì từ chối luôn. Những hành khách đã đi quen tàu điện ngầm mỗi ngày sẽ rất rõ ràng giờ giấc xuất phất của chuyến tàu cuối cùng. Tất nhiên, từ góc độ của nhà ga tàu điện ngầm chúng tôi, tôi vẫn muốn nhắc nhở anh rằng, tốt nhất là không nên đi chuyến tàu một chiều cuối cùng.”
“Tại sao?” Phùng Minh Long là nhân viên nhà ga, thế nên câu nói này lại xuất phát từ miệng của gã lại khiến tôi nảy sinh một cảm giác gì đó là lạ: “Chẳng lẽ mấy câu chuyện ma trên mạng đều là sự thật à? Chuyến tàu một chiều cuối cùng là chuyến tàu chở vong linh ư? Hành khách trên chuyến tàu đó đều là linh hồn chết oan đang thẳng tiến về Âm Phủ à?”
“Ặc, anh nghĩ đi đâu vậy?” Phùng Minh Long giải thích: “Khoảng cách xe chạy vào ban đêm rất dài. Khi chuyển làn, một số tuyến đường có thể đã bị đình chỉ. Vì để tránh trường hợp hành khách không thể bắt xe trên đường, không thể về nhà rồi đòi hoàn tiền lại, thế nên chúng tôi mới nhắc hành khách đừng đi chuyến xe cuối cùng này.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Tôi quay đầu, nhìn về phía sân ga, lúc này vẫn còn 4, 5 người đang đứng đó: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa.”
Chợt có âm thanh ầm ầm vang lên từ trong đường hầm. Khi tôi đang nói chuyện với Phùng Minh Long, chuyến tàu một chiều cuối cùng đã vào trạm.
Giọng đọc thông báo dừng lại, các nhân viên bắt đầu thu dọn biển báo, chuẩn bị đóng cửa nhà ga.
Tôi chậm rãi bước tới, không tiếc dùng chân khí Tiên thiên để vận dụng Phán nhãn nhìn vào bên trong đoàn tàu điện. Tôi cố gắng nhớ kỹ từng chi tiết và cử chỉ của một số ít hành khách đang đứng xung quanh. Sau khi cẩn thận phân tích, đây đều là người bình thường.
Có Phán nhãn, ma quỷ rất khó ngụy trang được. Nhìn đi nhìn lại nhiều lần, tôi cũng không thấy có gì bất thường cả: “Kỳ lạ nhỉ? Đây chỉ là một đoàn tàu bình thường thôi mà, còn có hành khách ngồi trên đó nữa. Chuyến tàu thế này mà có thể dẫn đến hang ổ của Song Diện Phật ư?”
Tôi bèn nhìn về phía bảng thông báo giờ giấc bên cạnh đoàn tàu. Theo lẽ thường, chuyến tàu trước mặt tôi quả thực là chuyến cuối cùng. Có vẻ như tôi sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ livestream một cách dễ dàng bằng cách ngồi lên chuyến tàu đó.
“Không đúng!! Chắc chắc là đã có điểm sai lầm.” Bây giờ còn chưa tới 11:00 giờ, và chương trình livestream vẫn chưa bắt đầu. Vì vậy, chuyến tàu mà tôi cần phải bước lên không hẳn là chuyến tàu trước mặt này.
Kinh nghiệm phong phú được tích lũy qua nhiều lần livestream cho tôi biết rằng, tôi nên kiên nhẫn chờ đợi. Lấy điện thoại di động ra và nhờ vào ánh phản chiếu từ màn hình, tôi có thể thấy rõ Phùng Minh Long đang nhìn chằm chằm vào tôi từ bàn tư vấn. Gần đây, trạm tàu điện có quá nhiều chuyện kỳ quái phát sinh, nên hành động kỳ quái của tôi đã bị gã chú ý.
“Chẳng lẽ bây giờ mình ngồi lên chuyến tàu này, chờ khi đến trạm tiếp theo thì quay ngược về trạm hiện tại?” Trong lúc đang do dự, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên. Nhìn vào tên người gọi, hóa ra đó lại là Thiết Ngưng Hương.
“Đàn chị, sao tự dưng gọi anh lúc khuya khoắt thế này?”
“Anh có còn nhớ về cái xác được tìm thấy trong nhà xác của bệnh viện Trung ương hay không?” Giọng nói của Thiết Ngưng Hương vọng ra từ loa điện thoại có chút nặng nề, hẳn là sắp thông báo một tin xấu nào đó với tôi.
“Nhớ chứ, sao thế? Bên em bắt được hung thủ rồi à?” Tôi sắp sửa livestream rồi, nên không thể chạy lung tung trong đêm nay được. Dù Thiết Ngưng Hương có nói gì đi nữa, tôi đều từ chối.
“Lại có thêm nạn nhân mới, cũng chết vì phương pháp giết người tương tự. Bụng bị xé ra, tựa như hung thủ dùng một loài độc vật nào đó mang bộ móng vuốt sắc bén mà giết người.”
“Đàn chị! Anh đang bận tí việc. Chờ trời sáng rồi em gọi lại cho anh được không?”
“Nạn nhân mới này cư ngụ trong căn nhà sát vách với tiệm bán đồ chơi người lớn của anh! Thi thể bị kéo lê đi cả một đoạn dài. Hiện tại, em đang nghi ngờ rằng, mục tiêu thật sự của hung thủ... chính là anh đấy!”