Quỷ mẫu không đuổi theo Lục Trần, chỉ yên lặng ở bên cạnh Vương Ngữ. Tôi không dám quấy rầy mẹ con bọn họ, bèn một mình lặng lẽ tiến vào tòa nhà thí nghiệm.
Âm khí cuồng bạo đã tan biến. Tôi vừa mỉm cười, vừa tiến về phía góc tường. Chung Cửu ôm chặt vết thương trên bụng, cảnh giác nhìn tôi: “Mày còn chưa chết à?”
“Đúng vậy, người tốt sống không thọ, kẻ xấu lại hoành hành suốt ngàn năm.” Tôi vuốt nhẹ ngón tay vào chiếc vòng quỷ, gọi Dục quỷ hiện thân.
“Mày định làm gì?” Chung Cửu nhận ra tình hình dần xấu đi.
“Ý của tao chính là, mày là một người tốt.” Tôi vẫy tay về phía Dục quỷ. Gã số 9 là một con lệ quỷ khá máu, đã sớm không thể kiềm chế được nổi rồi. Móng tay của gã liên tục dài ra, trông tựa như mười con dao nhọn trước khi đâm mạnh về phía Chung Cửu.
“Cậu chủ đâu? Đại sư huynh Lục Trần đâu? Cao Kiện, mày mà dám giết tao, Diệu Chân đạo sẽ không chết không thôi với mày!” Chung Cửu thét lên, phun ra liên tục mấy ngụm máu.
Tôi lắc đầu, im lặng thưởng thức bữa tối của Dục quỷ: “Tao không hề giết mày, người giết mày chính là Quỷ mẫu. Tao chỉ vô tình làm mày bị thương vì tự vệ mà thôi.”
Trước khi ra tay, tôi đã nghĩ sẵn một cái cớ rồi. Mọi chuyện đều dồn hết cho Quỷ mẫu, và tôi tin rằng, cô ta cũng không phiền lòng về chuyện này.
Sau khi Chung Cửu chết hẳn, tôi mới bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm. Điều khiến tôi ngạc nhiên là bầu không khí u ám nồng nặc trong khuôn viên trường đã biến mất, cũng chẳng thấy Quỷ mẫu đâu. Chẳng biết là cô ấy đang đuổi theo Lục Trần hay tạm thời lánh nạn, trốn khỏi đầu sóng ngọn gió.
Ta ôm lấy Vương Ngữ từ dưới mặt đất lên. Biểu tình trên gương mặt của thằng nhóc đã dịu đi rất nhiều; hai mắt của nó trợn trừng lên, trông chết lặng vô thần, nhưng khóe mắt của nó lại có chút gì đó ẩm ướt và óng ánh.
Không ai có thể đến gần trái tim của nó, không ai biết nó đang nghĩ gì bây giờ. Tôi kiểm tra vết thương cho thằng bé, sau đó phát hiện ra đó chỉ là một số chấn thương ngoài da, còn Âm khí đã được thải ra khỏi cơ thể hoàn toàn: “Có một người mẹ là Quỷ mẫu, chú thực sự không biết đó là may mắn hay xui xẻo cho cháu nữa.”
Nhìn cơ thể của Lục Cẩn lần cuối, tôi bế Vương Ngữ lên, bước ra khỏi trường trung học Tân Hỗ mà không hề quay đầu lấy một lần.
Động tĩnh trong sân trường rất lớn, còn nhóm Nhị Cẩu vẫn ở lại bên ngoài, không hề rời khỏi đây. Bọn họ một mực nấp sau cánh cửa, sẵn sàng xông vào liều mạng bất cứ lúc nào. Có phần tấm lòng này, cũng đủ khiến tôi thật cảm động: “Mọi chuyện xong rồi, về nhà thôi.”
Trở lại viện điều dưỡng Tĩnh Anh, tôi sắp xếp chỗ ngủ cho Vương Ngữ, sau đó kiểm tra thân thể cho nhóm Nhị Cẩu, trục xuất một phần lớn Âm khí trong người họ rồi mới để bọn họ rời đi.
Tôi nghỉ ngơi trong viện điều dưỡng một đêm. Sáng sớm hôm sau, vừa bước ra khỏi sân, tôi đã thấy Nhị Cẩu và những người anh em của gã lái một chiếc xe van đến trước cổng. Nhìn đống đồ chơi trên xe và cả băng nhóm thế này, ngay cả các nhân viên bảo vệ của viện điều dưỡng cũng phải sợ hãi.
“Các người định làm gì?” Nhìn mấy người đứng ngay ngắn thành một hàng thế này, tôi hơi khó hiểu; cuối cùng vẫn là Nhị Cẩu bước ra.
“Anh Kiện, chuyện đêm qua giống như mở ra một thế giới mới cho chúng em vậy. Giờ, bọn em đã biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thế nên mới thảo luận cả đêm và nhất trí quyết định tìm anh học nghề!” Không dùng giọng điệu cà giỡn như thường ngày, Nhị Cẩu nói chuyện với tôi bằng một thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Học nghề ư?” Tôi không thể không bật cười. Mấy đứa này đều đã cắt sạch tóc dài, để đầu 2 phân, mặc quần áo thống nhất một kiểu, y hệt như đám tân binh vừa nhập ngũ vậy: “Cho dù mấy chú muốn học, anh cũng không có cách nào dạy được.”
Đa phần các công pháp được hối đoái từ Âm Gian Tú Tràng đều là tâm pháp trấn phái một số tông môn đương thời. Sau sự kiện liên quan tới Diệu Chân đạo, tôi đã hiểu rằng, học trộm công pháp tương đương với việc làm lung lay nền tảng của một môn phái. Đây là một mâu thuẫn không thể nào hòa giải được. Vì vậy, tôi không thể làm hại người khác. Trái lại, bọn họ có thể tu luyện Âm Dương Quỷ Thuật, nhưng tác dụng phụ của Quỷ thuật là rất lớn. Quanh năm giao tiếp với Âm khí, những người tu luyện Quỷ thuật u minh kia sẽ sống không quá thọ được.
“Anh Kiện, chỉ cần dạy chúng em một hai chiêu là được. Ngộ nhỡ lần sau có chuyện xảy ra, biết đâu chúng em có thể hỗ trợ cho anh.
“Đúng vậy, anh Kiện. Sau này, nếu anh kêu quẹo hướng Đông, chắc chắn tụi em sẽ không bao giờ bước sang hướng Tây!”
“Bây giờ nghĩ lại, khi còn nhỏ, em hay bị ma đè. Nếu biết Đạo thuật, chưa biết là ai đè ai nhỉ?”
Cả đám mồm mép bàn tán, còn mơ tưởng đến cảnh sau khi học được Đạo thuật. Còn tôi nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu, để rồi dần dần hiểu được tại sao các tông phái lớn lại có yêu cầu vô cùng khắt khe như vậy đối với việc tu luyện bùa chú. Muốn tu Pháp, trước đó cần tu Tâm. Pháp chỉ là một loại Đạo, nếu chỉ thuần túy tu Đạo vì lợi ích của Pháp, cuối cùng chính là lầm đường lạc lối mà thôi.
“Như vầy đi, tôi sẽ cố gắng tìm cách cho mọi người. Hiện tại, mấy anh em trước tiên luyện Băng quyền nhé, nếu tham thì thâm. Khi nào mọi người luyện ra được Nội kình, tôi sẽ dạy tâm pháp luyện thành nội công của Đạo gia.” Tôi phải vung quyền mấy chục ngàn lần trong giấc mơ mới có thể luyện ra được Nội kình. Thế nên nếu muốn luyện được Nội kình trong thế giới hiện thực, cơ bản là phải mất mấy tháng mới có khả năng thành công.
Mấy anh em trước mặt có chút thất vọng, nhưng bọn họ bèn sớm lấy lại tinh thần, lên xe lái đi, cũng không biết đi luyện quyền ở địa điểm nào.
“Tuổi trẻ thật tốt.” Tôi trở lại phòng mình; Bạch Khởi đang nằm lười biếng trên sô pha, vẫy đuôi nhàn nhã. Vương Ngữ, với những miếng vải băng trên người, đang ngồi vào bàn, cầm bút và tập trung vẽ tranh.
“Vương Ngữ, cháu vẽ gì vậy?” Tôi vừa cười vừa đi tới. Cơ mà, đứa nhỏ vừa nhìn thấy tôi đi tới thì cầm tờ giấy chạy đi, không cho tôi nhìn thấy hình vẽ trên đó.
“Thằng nhóc này...” Nụ cười dần tắt, thực ra khi nó cầm tờ giấy vẽ lên, tôi đã kịp nhìn bằng Phán nhãn của mình. Hình vẽ trên giấy ấy chính là hình ảnh Quỷ mẫu.
Mây đen ngập đầu, cô ta đứng trên đỉnh tòa nhà cao tầng, tóc đen bay phấp phới, vươn tay chạm đến bầu trời.
“Vẽ giống thật.”
...
Tự rời khỏi viện điều dưỡng Tĩnh Anh rồi trở về phố Đinh Đường, tôi vẫn cảm thấy cửa hàng của mình thoải mái hơn viện điều dưỡng bên kia.
Vừa bước tới cửa tiệm, tôi đã thấy một đạo sĩ mặc áo xanh lững thững bước ra đường: “Lãnh đạo trưởng à? Anh đến để lấy lại chiếc lư hương chứa gạo kia ư?”
Tôi xách theo phần điểm tâm, gồm bánh bao và bánh quẩy mà mình mua từ sớm, bước vào cửa hàng: “Anh muốn vào ngồi chơi một chút không?”
Lãnh Thanh Huyền nhìn thấy tôi lại tỏ ra như đang gặp ma vậy. Gã lộ vẻ khó tin, hồi lâu sau mới định thần lại: “Cậu... không chết?”
Tôi sa sầm cả mặt: “Sáng sớm nha, anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Muốn ăn vài miếng bánh dằn bụng không?”
“Không cần đâu.” Lãnh Thanh Huyền phất tay, nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Hai huynh đệ Lục Trần và Lục Cẩn cả đêm chưa về. Tôi có chút lo lắng. Lúc trước, họ nói muốn đi tìm cậu, không biết là...”
“À, Lục Cẩn chết rồi. đoán chừng Lục Trần cũng sắp đi đứt.” Tôi vừa ăn bánh bao, vừa tùy tiện nói: “Hôm qua, họ tóm tôi đến trường trung học Tân Hỗ để tiến hành Tru tâm Vấn đạo. Cơ mà, Quỷ mẫu đã xuất hiện. Hai vị cao đồ của Diệu Chân đạo quả thật nghĩa khí ngất trời. Lục Cẩn chết trong trận chiến, còn Lục Trần tự mình dẫn dụ Quỷ mẫu đi nơi khác. Hành vi hy sinh bản thân, quên mình vì người khác như vậy thực sự đáng khâm phục!”
Lãnh Thanh Huyền nhìn tôi đầy nghi hoặc : “Cậu không nói dối tôi đấy chứ? Lần này, Mao Sơn và Diệu Chân đạo đồng thời tới Giang Thành. Nếu đạo hữu của phe Diệu Chân gặp chuyện không may, chắc chắn tôi sẽ bị sư môn tra hỏi.”
“Đến lúc đó, hy vọng Lãnh đạo trưởng có thể nói tốt cho tôi vài lời. Trong lần tai nạn này của các đạo hữu Diệu Chân, tôi cũng cảm thấy thực sự có lỗi, ăn ngủ không yên, tinh thần căng thẳng. Thôi, tôi không giữ anh lại nữa, xin lỗi vì không thể tiễn anh đi xa hơn.” Nuốt ực một miếng bánh bao vào họng, tôi mở cửa vào tiệm, nhưng bên tai chợt nghe thấy một câu lẩm bẩm của Lãnh Thanh Huyền.
“Ăn ngủ không yên mà miệng mồm ăn uống dính đầy dầu mỡ kia à? Mà thôi, tôi sớm về núi báo tin thì hơn. Lục Cẩn là đệ tử đệ nhất trong chín đại đệ tử của Diệu Chân đạo, được Đạo Chính xem như con ruột của mình. Cái chết của gã ấy có thể gây ra một trận động đất lớn ở Giang Thành, dù là bất cứ ai cũng không thể bo bo giữ mình được.”
Tôi không biết lời lẩm bẩm của Lãnh Thanh Huyền có phải là cố ý nói với tôi hay không. Khi tôi cầm theo lư hương bước ra ngoài, vị Mao Sơn Âm sư kia bỏ đi xa: “Sau Tru tâm Vấn đạo, ắt hẳn Diệu Chân quan sẽ không còn nghi ngờ mình bí mật học trộm Diệu Chân tâm pháp nữa. Chỉ là, e rằng bọn họ và Quỷ mẫu đã kết một mối thù không đội trời chung rồi.”
Tôi thầm lo lắng cho Quỷ mẫu, nhưng cũng biết nỗi lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa. Đúng vậy, chênh lệch đẳng cấp giữa tôi và Quỷ mẫu là quá xa, cũng không thể dùng một vài lá bùa hay âm mưu quỷ kế bên ngoài để có thể bù đắp lại được.
“Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Nghĩ càng nhiều, càng thêm mệt chứ chẳng được gì cả?” Tôi cũng không lãng phí thời gian nữa, bước vào trong nhà rồi tiếp tục tu luyện Diệu Chân tâm pháp, củng cố Dương mạch, chuẩn bị sẵn sàng cho buổi livestream thứ 11 vào tối nay.
...
Gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, bây giờ đang bước vào mùa thu. Bóng tối đến sớm hơn và thời gian ban đêm có vẻ dài hơn ban ngày. Đây cũng không phải là một tin tốt đối với tôi.
Chấm dứt một ngày tu luyện, sau bữa tối, tôi cài đặt xong mọi công cụ livestrean, cầm chiếc smartphone màn hình rộng của Âm Gian Tú Tràng bên tay rồi yên tâm chờ đợi.
Chuông đồng hồ đã điểm 8:00 tối.
Một tia sáng lạnh âm u chiếu vào mặt tôi; tôi nhìn chính mình phản chiếu trên màn hình, sắc mặt tái nhợt nhưng lại vô cùng kiên định và bình tĩnh.
“A lô?”
<i>“Anh là Cao Kiện à?”</i>
“Là tôi đây.”
<i>“Chúng ta đã từng gặp nhau trước đây. Anh có thể đưa tôi ra khỏi nơi này được không?”</i>
“Vậy bây giờ, anh đang ở đâu?”
<i>“Tôi... ở trong một cái giếng.”</i>