Bầu không khí trong xe hơi trầm xuống. Nhị Cẩu và Cổ tiên sinh nhận ra tôi đang trong trạng thái không ổn, thế nên cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng trên đường đi.
Xe chạy ra khỏi Giang Thành. Tôi hạ cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc: “Nhị Cẩu, chú có mang theo thanh Trảm Lộc đao kia không?”
Sau khi đoạt lại thanh Trảm Lộc đao từ tay Lục Cẩn, tôi đã đưa cho Nhị Cẩu để nó phòng thân.
“Em có mang theo mà, ngay dưới yên xe. Em bọc nó lại bằng giấy báo đấy.” Nhị Cẩu vẫn giữ nguyên tốc độ xe: “Anh Kiện, anh đang lo lắng gì sao? Có phải vì đứa nhỏ vừa rồi không?”
Nhị Cẩu từng lăn lộn với tôi khá nhiều trước kia, lại có đầu óc nhạy bén, thế nên mơ hồ đoán được chút ít.
“Kẻ thù của chúng ta đã bắt đầu ra tay.” Khoát một tay lên thành cửa kính, tôi nhìn điếu thuốc lá đang chóng tàn: “Trường trung học Tân Hỗ tối nay có khả năng trở thành một cái bẫy chết chóc. Lúc này, anh có một việc, mong chú mày hứa với anh. Chuyện này rất quan trọng. Nếu chú mày không làm được, vậy cũng đừng tham gia vào việc này.”
“Có chuyện gì vậy anh? Chuyện gì mà làm anh nghiêm túc đến thế?”
“Nếu tối nay rơi vào tình trạng sinh tử, khi anh bảo chú phải đi, thì chú phải đi ngay! Không được ở lại! Cũng không được cứu anh!” Giọng điệu của tôi nghiêm túc hơn bao giờ hết. “Tuy mấy anh em đã mạnh lên chút ít, nhưng vẫn còn kém xa những người đó. Mấy anh em và bọn chúng đang sống ở hai thế giới khác nhau. Không cần phải vì một người không họ hàng ruột thịt như anh mà để bản thân mất mạng.”
Nếu vì cứu một người mà lại dẫn càng nhiều người khác vào vực sâu, tôi thà không cứu.
“Còn chưa tới nơi mà, sao anh ủ rũ thế? Anh Kiện, gần đây em không hề lãng phí một chút thời gian nào, toàn tâm toàn ý luyện tập, rốt cuộc cũng đã có bước đột phá trong môn Băng Quyền rồi. Em sẽ cho anh mở rộng tầm mắt. Người xưa từng nói, vừa chia tay 3 ngày đã phải rửa mắt mà nhìn. Anh cứ chờ xem nhé!” Từ lúc được tôi dạy dỗ, tên Nhị Cẩu này hay học đòi thêm thắt một vài thành ngữ trong lúc trò chuyện, cũng chọn tình huống rất hợp lý để nói, tựa hồ như nói vậy là khiến bản thân trông có vẻ rất trí thức đấy.
“Thằng nhóc bị mất tích trước mặt anh. Nếu không cứu được nó, thằng già như anh cảm giác mất mặt lắm.” Cổ tiên sinh cũng không nói nhiều, dùng bàn tay gầy guộc vuốt ve chiếc bình sành chứa Cổ độc bổn mạng của gã - Cánh bướm Mặt người.
“Mọi người vẫn chưa biết thủ đoạn của những kẻ đó. Nhớ kỹ, đừng cậy mạnh! Nếu thua, phải lập tức đi ngay. Anh vẫn còn lá bài tẩy, ở lại chỉ khiến anh vướng tay vướng chân mà thôi.” Cố dùng một lời nói dối trắng, tôi bèn không tiện giải thích thêm, chỉ nhắm mắt và điều chỉnh hơi thở của mình. Tôi không vận chuyển Diệu Chân tâm pháp nữa, ép dòng Tiên thiên chân khí kia ẩn sâu tại đan điền.
Vì chuyện của thằng nhóc kia mà bị trì trệ một thời gian, khi đến trường trung học Tân Hỗ đã là 10:00 tối rồi. Hai chiếc xe tải bèn đỗ lại trên con đường cái bên cạnh bãi đất hoang. Không cần kể đến những phương tiện qua lại, trong vòng 1km xung quanh đây còn chẳng có lấy một hộ gia đình.
“Lại có nơi hoang vu thế này nằm cạnh Giang Thành à?”
“Chẳng lẽ mấy nhà đầu tư hút máu phát triển thành phố kia lại cam lòng lãng phí một vùng đất rộng lớn như thế này à?”
“Anh Kiện, chúng ta đến một ngôi trường nào đó cơ mà? Sao lại tới đây?”
Tôi phân phối bùa Bách Xá cho Nhị Cẩu và mấy anh em khác, ôm lấy Bạch Khởi từ chiếc xe tải còn lại rồi nhìn đồng hồ - 10:07 tối.
“Ngôi trường nằm sâu trong vùng đất hoang này, con đường dẫn vào đó đã bị cỏ dại bao phủ. 5 năm trước, nơi đây không giống như bây giờ.” Lục Cẩn nói trong thư rằng, giờ hẹn là 11:00 tối. Tôi cũng chẳng rõ là bọn chúng đã mai phục sẵn sàng hay chưa, thế nên phải cẩn thận một chút: “Nhớ giấu kỹ lá bùa mà anh vừa đưa nhé. Đừng tùy tiện lấy ra. Nếu gặp nguy hiểm, cứ thét to kêu cứu. Tuyệt đối đừng bốc đồng. Nơi này đáng sợ hơn bất cứ một trận chiến đẫm máu nào mà mọi người từng trải qua. Nếu sơ suất, chắc chắn toi mạng.”
Nghe tôi nói xong, mấy người xung quanh không còn cười cợt nữa, dần trở nên nghiêm túc hơn.
“Lát nữa, phải nghe anh chỉ huy. Nếu xảy ra tình huống đặc biệt và anh không có mặt cùng mọi người, vậy thì nghe theo lời của Cổ tiên sinh, hiểu không?” Tôi lấy theo một con dao găm trên xe rồi giấu vào trong người, đưa thanh Trảm Lộc đao cho Nhị Cẩu: “Lấy vũ khí, tiến vào trường học thôi!”
Mấy anh em của Nhị Cẩu nhìn nhau, âm thầm đánh giá Cổ tiên trong bộ áo choàng màu đen, chỉ có mỗi Nhị Cẩu gật đầu: “Cổ tiên sinh là Cổ sư từ Miêu Cương, dĩ nhiên là bọn em nghe theo rồi.”
Gã nhận lấy Trảm Lộc đao từ tay tôi, vung mạnh hết sức hai lần, tạo ra từng tiếng gió rít bén nhọn.
Mọi người chuẩn bị vũ khí đầy đủ, mang theo mã tấu, dao găm, theo tôi tiến sâu vào vùng đất hoang vu trước mặt.
Những đám mây đen phũ kín bầu trời, ngăn chặn ánh sáng chiếu xuống từ các vì sao và mặt trăng. Một tòa nhà mơ hồ xuất hiện trong bóng tối, tựa như một dãy kiến trúc được xây dựng trên nền các vũng xoáy màu đen.
“Trường trung học Tân Hỗ!”
Hàng rào sắt gỉ trông giống như một người lính cũ, bảo vệ nơi ngoại vi của ngôi trường này. Sau khi Nhị Cẩu và tất cả mọi người bắt kịp, tôi mới bước lại gần ngôi trường, sau đó nhặt tấm bảng kim loại 'Cấm vào' từ mặt đất, treo lên hàng rào: “Sao thứ này cứ rớt xuống hoài ấy nhỉ?”
Trường học tối đen vì mây mù bao phủ, tựa như cả bầu trời đang dần đè nặng xuống. Không gian nơi đây vừa tối tăm, vừa lạnh lẽo, lại còn mang đến một cảm giác ngột ngạt đến mức khó thỏ.
Nhảy qua hàng rào, tôi kiểm kê lại mấy lá bùa trên người, dùng mu bàn tay sờ nhẹ con dao găm vắt trên lưng. Vẻ lo lắng trong mắt dần dần tiêu tan, chỉ còn lại cảm giác bình tĩnh trong đầu tôi lúc này.
Từ cổng chính bước vào, nhìn bãi đất hoang cỏ dại um tùm trước mặt, tôi dẫn mọi người di chuyển giữa những dãy nhà đổ nát, không còn một bóng người sinh sống.
“Không ngờ là thật sự có một ngôi trường ở sâu trong vùng đất hoang như thế này nha. Anh Cẩu, nơi này ít người lui tới, hay chúng ta chiếm luôn đi. Sau này còn có nơi cất giấu mấy thứ hàng cấm.”
Nghe Đao Tử nói thế, Nhị Cẩu liếc gã: “Nếu thật sự chuyển địa bàn đến nơi này, coi chừng chết lúc nào không hay đấy.”
“Mấy năm trước, anh từng nghe qua về nơi này, nhưng sau đó thì mọi thông tin về ngôi trường hiện tại đều đã bị phong tỏa. Giờ nghĩ lại, ắt hẳn là mấy quan trên đang che giấu một điều gì đó rất đáng sợ, có khả năng gây khủng hoảng truyền thông nghiêm trọng.” Lý Ly quả thật không hỗ danh là quân sư của Nhị Cẩu, là người duy nhất chịu động não trong cả đám.
“Nói vậy cũng như không.” Đao Tử thì thầm không phục, sau đó còn vuốt ve con dao sắc bén trong tay.
“Đừng ồn ào. Từ giờ trở đi, mọi người phải thận trọng. Anh có thể xác định với mấy anh em rằng, đây là một ngôi trường quỷ ám. Có nhiều lý do dẫn đến việc nơi đây bị phong tỏa, nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là: Có rất nhiều học sinh đã cùng tự sát hàng loạt tại trường trong một thời gian ngắn.” Tôi chỉ về phía tòa giảng đường bị thiêu cháy: “5 năm trước, trên nóc tòa nhà đó, học sinh nhảy lầu trông như sủi cảo rơi rụng. Còn có một ngôi nhà nhỏ nằm đằng sau lưng ngôi trường này, nơi đó đầy rẫy các xác chết cháy đen...”
Nghe tôi nói xong, mấy anh em của Nhị Cẩu lần lượt ngậm miệng lại, ngay cả hai anh em Bành Thu và Bành Đông cũng không dám nhiều lời.
“Đến 11:00 giờ vẫn còn sớm, anh đưa mọi người đi làm quen với hoàn cảnh nơi này.” Tôi vẫy tay ra hiệu với Bạch Khởi, định hỏi nó xem có ngửi được mùi của Vương Ngữ hay không, nhưng chú chó này không hề phản ứng lại. Dường như mảnh vải rách trước đó đã bị người khác xử lý qua một lần rồi, kẻ đó đã bôi một mùi gì đó có chức năng kiềm nén khướu giác của loài chó, khiến cái mũi của Bạch Khởi không còn nhạy cảm như trước nữa.
Bạch Khởi không giúp được gì, tôi cũng không dám dẫn mọi người đi thẳng vào tòa nhà đóng kín nơi đây để điều tra. Dù gì đi nữa, tôi cứ sợ hãi nao nao khi đến nơi này, trong lòng luôn cảm giác nơi đây vẫn còn một sự tồn tại nào khác đang ẩn náu.
Lục soát bên ngoài tòa nhà xong, chúng tôi chẳng có bất cứ thu hoạch nào. Nhị Cẩu bèn đề nghị: “Hay là em dẫn mấy anh em nấp sẵn, chờ bọn rùa rút đầu kia đến thì chúng ta xông ra, đánh trước chặn sau, đập cho bọn chúng trở tay không kịp!”
“Hai chiếc xe tải kia vẫn đang đậu ngoài đường cái. Chỉ cần bọn chúng không quá ngu ngốc, ắt hẳn sẽ đoán ra là anh kêu gọi anh em đến giúp đỡ. Mấy chú không được bốc đồng. Bọn chúng không nói rõ là chỉ một mình anh được phép đến đây, nghĩa là bọn chúng không quan tâm chúng ta kéo đến bao nhiêu người.” Tôi đứng trước tòa nhà thí nghiệm, nhìn vào cửa sổ nửa đóng nửa hở bên trên. Lúc trước, tôi cũng bước vào bên trong ngôi trường từ vị trí này, sau đó phát sinh xung đột với Lục Cẩn.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây? Cứ chờ như vậy?”
“Lấy bất biến ứng vạn biến thôi! Vương Ngữ đang nằm trong tay bọn chúng. Nếu quả thật là nhóc ấy bị ép uống canh chứa Tử độc rồi, vậy chúng ta sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.” Có quá nhiều chủng loại trong các loại Cổ độc, ngay cả Cổ tiên sinh cũng không thể đảm bảo rằng bản thân đủ khả năng giải hết từng loại Cổ độc.
Màn đêm tĩnh lặng như nước, cảm giác lành lạnh càng ngày càng mạnh; sắp đến giờ hẹn rồi.
“Đùng!” Cửa sổ phòng học trên tầng ba của tòa nhà thí nghiệm đột ngột bật mạnh sang hai bên. Ngay lúc này, một người đàn ông vạm vỡ chợt xuất hiện bên cạnh cửa sổ, với một cậu bé gầy gò trong tay.
“Cao Kiện, lâu ngày không gặp, mày vẫn bình an vô sự từ lúc chia tay đến giờ chứ?” Chung Cửu mặc một chiếc áo mỏng, vẻ mặt dữ tợn. Lần trước, tôi từng đánh gã một trận hết sức thê thảm trước mặt chủ nhân, khiến gã mất hết mặt mũi. Lần này, rõ ràng là gã rất muốn trả thù ngược lại.
“Hóa ra là anh bạn Chung Cửu à? Vết thương đã lành chưa? Mà Diệu Chân đạo của bọn mày chính là danh môn đại phái, đạo pháp tinh thâm, cũng có da dày thịt béo nhỉ? Thật khiến tao ghen tị đó nha!”