Âm Dương quỷ thuật, sát ý Huyết Hồ, Mộng Dực cổ đều đã dùng hết, bây giờ tôi chỉ còn lại một lá bài tẩy.
Những mảnh vỡ gương luân hồi trong ngực dung hợp thành một chiếc gương hoàn chỉnh. Chiếc gương này trước đây tôi đã từng sử dụng, cũng chính vì tôi sử dụng nên nó mới bị vỡ vụn.
Thời gian trôi qua, bây giờ nó lại về tay tôi, cuối cùng thì chiếc gương này vẫn thuộc về tôi.
Đường lên trời không có, cửa vào đất cũng không, tốc độ của Mộng Dực cổ ngày càng chậm, tôi bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm muộn.
"Trốn không thoát, vậy thử một phương pháp khác đi." Tôi để Mộng Dực cổ bộc phát toàn lực và giữ khoảng cách với Trần Mặc. Bị nghiệp hỏa thiêu đốt, lại bị thúc giục quá tải, Mộng Dực cổ đã sớm không chịu nổi gánh nặng, vầng sáng tiêu tán, chui vào trong các huyệt đạo trên cơ thể tôi.