Những quả táo thối bốc mùi khó chịu, nước chảy ra dính vào áo cậu bé. Trông cậu bé có vẻ hơi dè dặt, hai bàn tay bẩn thỉu ôm bụng chỉ sợ những quả táo thối kia rơi xuống.
"Cháu muốn lấy những thứ này mang về à?" Tôi nhìn cậu bé, trong lòng có vô số câu hỏi: "Cháu sống ở tòa nhà màu đỏ, vẫn luôn dựa vào việc bới rác để kiếm sống ư? Thế người nhà của cháu đâu?"
Rụt rè nhìn tôi, cậu bé đứng bên cạnh bàn trà không dám nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng lắc lắc đầu.
“Thật tốn sức giao tiếp.” Tôi quan sát nhất cử nhất động của cậu bé. Nhìn thấy vẻ lo lắng thật sâu ẩn hiện trên gương mặt của nó, tôi cảm thấy có chút không chịu nổi, nói thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tôi sờ đầu cậu bé: "Cháu thường ngày sống ở đâu? Có thể dẫn chú đi xem không?"