“Người vớt xác?” Thấy vậy, tôi không khỏi nghĩ đến một người. Người tổ chức trò chơi chết chóc chân thực, âm quan trấn thủy Hạ Ba.
"Muốn đi thành phố Kinh Hải, nhất định phải qua sông..." Bây giờ ngay cả vị trí mình đang ở đâu tôi cũng không rõ, muốn đến thành phố Kinh Hải trước khi trời tối thì quá khó rồi. Giả sử người đó thực sự là Hạ Ba thì đối với tôi cũng là một chuyện tốt.
Dựa trên những hiểu biết trước đây của tôi về gã, mặc dù người này hàng ngày đều tiếp xúc với xác chết trôi nổi, làm một công việc rất đáng sợ, nhưng con người gã cũng không tệ, nội tâm cực kì căm ghét cái ác, thời điểm quan trọng có thể tin cậy được.
Có quyết tâm, tôi lập tức hành động. Lấy ngón tay ấn vào huyệt vị dưới cổ, tôi nhớ lại một số kỹ thuật biến giọng trong ngụy trang cổ xưa. Tôi tìm một ngọn cỏ cắm vào gốc lưỡi: “Nói như thế này khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng còn tốt hơn là bị nhận ra."
Vung vẩy chiếc vali da, tôi nhặt đá ném xuống sông. Tâm khiếu mở ra, cánh tay tôi khỏe khoắn hơn người thường, viên đá kích cỡ bằng nắm tay có thể ném đi rất xa.