“Tên thật của gã nhà văn hóa ra là Vương Ngô.” Nhìn vào bức ảnh đó, tôi thấy người trong ảnh và gã nhà văn hiện tại hầu như không thay đổi gì.
“Tờ danh sách bệnh án này là của 20 năm trước, vậy bức ảnh đen trắng trên đó làm sao có thể giống hệt gã nhà văn bây giờ được? Qua 20 năm, lẽ ra gã phải già đi rất nhiều mới đúng.”
Trên đời làm gì có pháp thuật nào có thể giữ mãi được thanh xuân. Dung mạo 20 năm qua của gã nhà văn không hề thay đổi, điều này chứng minh có thể gã không phải là người sống theo nghĩa thông thường.
Lại nhớ đến lần thăm dò gã, tôi biến Âm khí thành kim châm đâm vào kinh mạch của gã, nhưng gã lại không hề phản ứng.
“Tên này có thể là một người chết.”