TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 585: Chu Quả

“Nếu kẻ gọi điện cầu cứu mình lúc trước chính là Trần Cửu Ca, vậy địa điểm livestream của gã cũng ở Giang Thành ư?”

Nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng đa số đều là đưa ra một địa chỉ, yêu cầu streamer trong thời gian quy định phải đến đúng nơi, hoàn thành việc nào đó.

Vậy thì có một vấn đề, nhiệm vụ của Tú Tràng vào 8:00 tối mới công bố. Nếu địa điểm thực hiện nhiệm vụ mà bọn họ công bố ở rất xa, vậy streamer sẽ không có cách nào hoàn thành nổi.

“Tú Tràng còn thành lập cả một chi nhánh trong Giấc mơ Thâm sâu. Bởi vậy có thể thấy, những tòa nhà giống như số 44 đường Vô Đăng tuyệt đối không chỉ có duy nhất tại Giang Thành. Vì mình phỏng vấn trở thành streamer ở Giang Thành, nên nhiệm vụ mà mình nhận được cũng đều nằm trong phạm vi Giang Thành. Như vậy, sự xuất hiện của Trần Cửu Ca rất kỳ quái. Nhiệm vụ livestream của gã cũng ở Giang Thành, hơn nữa gã còn là tu sĩ của Tiểu Trang quan. Việc này phải chăng có thể gián tiếp chỉ ra rằng, sơn môn Tiểu Trang quan đang ẩn tàng xung quanh Giang Thành?”

Rất nhanh, tôi đã xua tan ý nghĩ này khỏi đầu. Hiểu biết của tôi về Tú Tràng quá ít. Nói không chừng, theo số lần livestream tăng lên, khoảng cách nhận nhiệm vụ và địa điểm livestream ở mỗi lần đều sẽ xuất hiện biến hóa.

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Việc cấp bách trước mắt là thoát thân rời khỏi đây mới đúng.”

Tôi không thể lãng phí thời gian ở đây mãi được. Từ Diễn đã tính ra ngày tru sát Quỷ mẫu, nhưng tôi lại không biết được. Nếu luôn bị nhốt ở chỗ này, vậy cũng sẽ gây ảnh hưởng tới lần livestream sau.

Tôi có chút đau đầu, nằm lại xuống giường. Khoảng chừng hơn 10 phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Tôi đi qua mở cửa phòng, Từ Vô Quỷ - một trong mấy gã đệ tử Thanh Thành, nâng hộp gấm đi vào.

“Cái này cho tôi à?”

Nhìn Chu Quả ngàn năm trong hộp, đan điền khô cạn trong tôi dần truyền ra một loại khát vọng.

“Sư thúc nói anh không phải người của tông môn, Quỷ Mẫu lại từng là vợ của anh. Bảo anh giúp chúng tôi trừ ma vệ đạo, khó tránh khỏi việc anh sẽ sinh oán hận. Chu Quả này chính là một trong những món bồi thường cho anh.”

“Bồi thường? Lại còn một trong những món?”

Tôi có chút buồn bực, vừa rồi đạo trưởng Từ Diễn biểu hiện cường thế ghê gớm lắm, sao bây giờ thái độ thay đổi lớn quá vậy? Lão cũng không giống loại người sẽ suy nghĩ cho người khác đâu?

“Cáo từ.” Từ Vô Quỷ không nói nhiều, đặt hộp gấm xuống, sau đó xoay người rời khỏi.

Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm Chu Quả trong hộp gấm, gian nan nuốt nước miếng, đè xuống nỗi khát vọng trong lòng.

Đóng cửa phòng lại, sau khi xác định Từ Vô Quỷ đã đi xa, tôi bèn lấy điện thoại của mình gọi cho anh Lưu mù.

“Lão Lưu, Giang Thành gần đây sắp xảy ra chuyện lớn, anh cứ thành thật ở trong nhà, đừng đi đâu.”

“Lời này của chú mày hẳn nên viết ra giấy, dán lên đầu giường, tự cậu mỗi ngày nhìn xem cho nhớ mới đúng!” Anh Lưu mù hình như còn đang giận tôi, ngữ khí rất hung dữ: “Nói thẳng đi, tìm anh mày có chuyện gì? Đừng dong dài nữa. “

“Chỉ anh hiểu tôi.”

Tôi cười ha ha, chụp ảnh Chu Quả gửi cho anh Lưu mù: “Lão Lưu, đây là do lão đạo sĩ lỗ mũi trâu tên là Từ Diễn ở Thanh Thành Sơn đưa cho tôi, anh giám định giúp tôi thử, này là thật hay giả.”

“Từ Diễn của Thanh Thành? Đây chính là đại nhân vật lãnh đạo phái Thanh Thành đấy! Lão ta mà đưa lễ vật cho cậu à? Oắt con, có phải cậu bị lừa không?”

Dường như bây giờ anh Lưu mù mới nhìn thấy tấm ảnh tôi gửi, lại kêu lên một tiếng: “Chu Quả?! “

“Anh biết thứ này à?” Tôi rất tò mò, không biết anh Lưu mù sẽ đánh giá thế nào.

“Tôi từng đọc qua trong sách, thứ này chính là một trong 8 món trân bảo của Thanh Thành. Dùng lần đầu tiên rất có lợi cho thân thể, nghe đồn còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ.” Anh Lưu mù dừng lại một hồi, như đang cẩn thận quan sát: “Không sai, hẳn là thật. Trên vỏ trái cây khắc đạo văn, đây là biểu hiện được thiên địa yêu tha thiết.”

Tôi lại trao đổi vài câu với anh Lưu mù, xác định Chu Quả này không thể giả mạo, còn hỏi rõ phương pháp dùng rồi mới cúp điện thoại.

“Chẳng lẽ mình trách lầm đạo trưởng Từ Diễn kia sao?”

Mở cửa sổ cho không khí lưu thông, để ánh trăng chiếu vào trong phòng, tôi bèn khoanh chân ngồi trên giường, vươn tay tới hộp gấm, cầm lấy Chu Quả trên mặt ngọc bích.

Quả này rất là thần dị, cầm trong bàn tay tựa như một ngọn lửa đang cháy, lại giống như một trái tim ẩn chứa sức sống mạnh mẽ còn đang đập.

Chu Quả thuần dương; trước khi dùng nó, tôi phải tháo vòng tay quỷ ra, thu liễm toàn bộ âm khí trong cơ thể vào trong âm khiếu, điều động một tia chân khí Tiên thiên còn sót lại lưu chuyển trong cơ thể.

Miệng tụng Diệu Chân tâm pháp, tôi nuốt trọn Chu Quả vào mồm.

Trái cây to bằng nắm tay của trẻ con, vừa vào miệng là tan ngay. Cảm giác ban đầu tựa như nước sôi, đốt cháy cổ họng, thực quản. Nhưng khi đã vào trong dạ dày, thời điểm dược lực phát tán, bụng như nuốt cả một mặt trời, sự ấm áp lan tỏa khắp người.

Từ sau khi soán mệnh, tôi hiếm khi cảm thấy ấm áp. Chỉ có giờ khắc này, tôi mới cảm giác được máu ấm chảy xuôi trong thân thể mình. Chúng nó mang theo sinh cơ, đưa dược lực đi khắp thân thể tứ chi.

Tôi không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ, giống như một người sắp bị đông cứng, đột nhiên bị đẩy vào suối nước nóng.

Giữa cực lạnh và cực nóng, trong thân thể tôi liên tục phát ra âm thanh “bụp bụp”, như là xương cốt đang va chạm, lại giống như gân mạch và cơ bắp đang kéo căng.

Vận chuyển Diệu Chân tâm pháp, ý niệm nội thị, tôi thấy năng lượng màu vàng đại biểu cho Chu Quả ở trong bụng hầu như chẳng giảm bớt.

“Còn chưa bắt đầu hấp thu, chỉ là khí tức bên ngoài mà đã sinh ra ảnh hưởng lớn đối với thân thể mình thế này.”

Tôi thầm kinh ngạc, thúc giục Diệu Chân tâm pháp, chính thức bắt đầu hấp thu sức sống và năng lượng ẩn chứa trong Chu Quả.

Năng lượng màu vàng giống tinh hỏa của thái dương, chạy trong kinh mạch dưới sự dẫn dắt của tôi. Kinh mạch lúc trước bị Âm độc tàn phá trở nên yếu ớt vô cùng, nay không chỉ khôi phục, còn được cường hóa lần thứ hai, hệt như những con rồng lượn.

Tiêu hao một phần mười năng lượng của Chu Quả, đã phục hồi kinh mạch như cũ. Tôi bèn điều tức củng cố cảnh giới của mình, sau đó điều động ánh sáng vàng đi thẳng đến cánh tay trái.

Âm độc được ông lão làm người giấy phong bế thì không làm gì được. Tôi cũng không dám mạo muội giải khai huyệt vị bị phong bế, chỉ có thể xuyên thấu qua gân mạch nhỏ, chậm rãi đưa năng lượng màu vàng vào, từng chút một tiêu trừ Âm độc.

“Nóng quá!”

Làn da nổi mảng đỏ, giống như bị lửa đốt. Trên thực tế, tình huống hiện tại của tôi cũng không khác bị lửa nướng là mấy, chẳng qua ngọn lửa này bắt nguồn từ đan điền của tôi, là Dương hỏa vô hại đối với thân thể con người.

Nếu xé rách áo, có thể thấy rõ biến hóa trên người tôi; toàn thân đỏ bừng, chỉ có cánh tay trái vẫn như cũ, đầy những mảng lớn màu xanh tím.

Tôi cẩn thận từng li từng tý, dùng khoảng nửa giờ mới dám phá vỡ phong ấn của lão thợ làm người giấy, quyết đấu với Âm độc phong bế trong cánh tay.

Âm độc không có người khống chế, chỉ theo bản năng muốn tiến hành xâm lấn thân thể tôi. Mà năng lượng màu vàng trích từ Chu Quả thì do tôi chỉ huy, tính toán kỹ càng mới va chạm với Âm độc, tuyệt đối không lãng phí một chút nào.

Dần dà, Âm độc chống đỡ không nổi nữa, bắt đầu chạy tán loạn.

Tôi chỉ huy năng lượng màu vàng xông vào cánh tay trái, chữa trị gân mạch bị tổn hại. Vốn định đuổi tận giết tuyệt, nhưng ai biết Âm độc này cuối cùng lại chui hết vào lòng bàn tay tôi, rồi toàn bộ biến mất không thấy đâu. Thật giống như bị thứ gì đó cắn nuốt vậy.

“Lòng bàn tay?”

Ý niệm của tôi dâng lên, trên tay trái có viết một chữ ‘Tử’, đó là do đụng phải quân cờ đen trong địa mạch mà lưu lại, là bằng chứng có thể thao tác đại trận Thập Phương Luyện Quỷ.

Toàn bộ chất độc tiến vào trong chữ ‘Tử’, nhưng ký tự cổ kia chẳng xảy ra biến hóa gì.

“Cứ như vậy, không đánh đã thắng ư?”

Năng lượng màu vàng trong Chu Quả còn dư lại khá nhiều, Âm độc trong cánh tay trái cũng bị tiêu trừ, tôi dùng toàn bộ phần còn lại để tăng sức mạnh cho bản thân.

Năng lượng màu vàng như ngọn lửa trui rèn thân thể tôi, kinh mạch được mở rộng, trở nên cứng cỏi hơn; trong đan điền cũng bắt đầu sinh ra nhiều tiên thiên chân khí hơn.

“Cứ tiếp tục như vậy, chờ mình hấp thu hết toàn bộ năng lượng trong Chu Quả, nói không chừng có thể đột phá cảnh giới Thổ Nạp, đạt tới cảnh giới Thính Tức.”

Anh Lưu mù lúc trước bị cảnh giới này vây khốn hơn 20 năm, cuối cùng bởi vì bị Lộc Hưng làm tổn thương đến hai mắt mới may mắn đột phá. Tôi tu đạo mới chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, lại sắp đuổi kịp anh Lưu mù. Tốc độ này ngay cả chính tôi cũng thấy kinh ngạc.

Khi năng lượng màu vàng còn lại 1/5, tôi cũng đã đến thời khắc mấu chốt để đột phá. Nhưng đúng lúc này, quỷ em bé ba mắt vẫn luôn ngủ say trong thận khiếu lại tựa như cảm giác được gì đó, thân thể cuộn mình trong thận khiếu không ngừng run rẩy.

“Có vấn đề sao?”

Tôi bèn tập trung chú ý cao độ. Ý niệm của tôi từng được đóa hoa trong mộng cường hóa, lại từng rèn luyện trong quảng trường Tuyệt Vọng, vượt xa người thường, dù so sánh với Từ Diễn thì hẳn là cũng không kém bao nhiêu.

Ý niệm mạnh mẽ xâm nhập vào năng lượng màu vàng, sau khi điều tra từng tấc một, tôi bỗng phát hiện ra rằng: ở chỗ sâu nhất của dải năng lượng màu vàng này có ẩn chứa một lá bùa chú nhạt màu.

----------

ĐA TẠ MINH CHỦ Sblues ĐÃ TẶNG NGỌC PHIẾU A....

DẠO NÀY NGỌC PHIẾU ÍT QUÁ... MÀ DO CÁI ĐOẠN NÓI CHUYỆN TRONG NHÀ HÀNG NÀY CŨNG HƠI CHÁN... CÁC VỊ MINH CHỦ NHỚ TÍCH NGỌC PHIẾU VÀ NÉM CHO DI TRONG NHIỆM VỤ LIVESTREAM SẮP TỚI NHAAAA.

CHÚC MỌI NGƯỜI CUỐI TUẦN VUI VẺ :D