TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 563: Không sống được bao lâu

Tiếng kêu thảm thiết như vậy chẳng giống như được vang lên từ miệng của một con người. Người phụ nữ ôm cái bụng bầu kia chạy từ từ vào căn biệt thự. Sợ cô ta gặp chuyện không may, tôi cũng bám sát theo sau.

Mặc dù căn biệt thự này rất sang trọng, nhưng vị trí địa lý lại không ổn chút nào. Nơi đây cách xa thành phố, ở rìa khu Song Phật và xung quanh cũng không có người đi đường.

Vừa bước vào, đập vào mắt tôi chính là phòng tắm đối diện với cửa ra vào, bên cạnh là nhà bếp; đây là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy cách bố trí căn phòng như thế này.

Khi bước hẳn vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến tôi có chút kinh hãi. Một người đàn ông trung niên đang liều mạng lăn lộn trên mặt đất, quần áo của gã và ghế sô pha đều dính máu bê bết.

“Đến giúp tôi với!” Người phụ nữ mang thai muốn đỡ chồng ngồi dậy, nhưng gã ta cứ như bị quỷ ám, cứ gạt phăng vợ mình ra bằng những hành động khá thô lỗ, suýt chút nữa còn đẩy chị ta té xuống đất rồi.

Tôi bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay người đàn ông, sử dụng kỹ thuật vật lộn mà mình từng học ở học viện cảnh sát để kéo gã ra ban công rồi đè mạnh xuống đất.

Phải hơn 10 phút sau, người đàn ông này mới ngừng giãy giụa; hai mắt chỉ kịp thời liếc ngang một lần rồi ngất xỉu ngay tức khắc.

“Nguy hiểm thật.” Tôi buông tay ra, ném gã lên sô pha. Sau khi di chuyển thân thể của gã một hồi thì tôi mới biết rằng, toàn bộ vết máu trên người gã đều do chính gã tự cào cấu mà ra,

Tay gã ấy bê bết máu, và móng tay của gã cũng một màu đỏ tươi.

“Theo vẻ ngoài, hình như anh ấy bị bệnh lâu rồi, tiếc là xung quanh lại chẳng có ai phát hiện ra cả.” Tôi ra hiệu với người phụ nữ mang thai kia: “Chồng chị bị bệnh gì vậy? Anh ấy có tiền sử bệnh tâm thần không?”

Hành vi của người đàn ông này có phần giống với những bệnh nhân mắc chứng hưng cảm, nhưng tôi không chắc lắm. Dù sao đi nữa, những người mắc chứng hưng cảm thật sự cũng sẽ không ra tay quá tàn nhẫn với bản thân như thế này.

(Hưng cảm là hội chứng đặc trưng bởi tình trạng hưng phấn của cơ thể, biểu hiện rõ như cảm xúc hưng phấn, khí sắc tăng, hoạt động tăng, tư duy hưng phấn kèm các dấu hiệu rối loạn thực thể như mất ngủ, thèm ăn, gia tăng khả năng hoạt động tình dục, sụt cân...)

“Không có! Trước đây vẫn khỏe mạnh bình thường. Nhưng từ đêm qua tới giờ, đột nhiên lại như thế đấy.” Có thể thấy rõ rằng, tình cảm của đôi vợ chồng này khá tốt. Khi nói chuyện, giọng điệu của cô ta đều bộc lộ sự lo lắng rõ nét.

Đêm qua chính là lúc tôi đang livestream. Trong nửa sau của quá trình livestream, tôi nhớ rõ rằng, khán giả Vua Lầy Lội cũng bắt đầu im lặng, không còn comment trong room nữa.

“Chẳng lẽ thật sự là vì tặng thưởng thuyền giấy ư?” Tôi tự lẩm bẩm, không hỏi nhiều, chỉ chuẩn bị băng bó vết thương cho người đàn ông này trước đã.

Khi cởi áo của gã ra, lúc này tôi mới thấy được, da của người đàn ông này đã bị xé toạc. Thật khó mà tưởng tượng nổi, chính tay gã là người tự cào cấu bản thân nghiêm trọng đến thế này.

Vợ gã bật khóc khi trông thấy cảnh này: “Tối qua, anh ấy nói sẽ thức đêm làm việc nên kêu tôi đi ngủ trước. Nhưng lúc 1 – 2:00 sáng gì đấy, tôi bỗng nghe thấy tiếng động lạ trong phòng khách nên bèn bước ra xem thử. Kết quả là, tôi thấy anh nhà đang dùng 2 tay và 2 chân cào mạnh xuống đất, giống như một con thú vật nào đó vậy. Tôi thử gọi anh ấy một tiếng, chẳng những anh ấy không để ý tới tôi, mà còn nhe răng nhếch miệng. Bộ dáng khi đó rất giống...

“Giống cái gì? Chị nói nhanh đi chứ!” Cô ta cứ ngập ngừng, cũng khiến tôi thấp thỏm.

“Giống như muốn ăn thịt tôi vậy.” Ôm lấy bụng mình, người vợ hạ giọng khóc nức nở. Trong một căn biệt thự nơi ngoại thành, người chồng lại muốn ăn luôn cô vợ; chuyện này quá sức tưởng tượng rồi.

“Ăn người à?” Tôi chợt nghĩ đến một sự việc đã diễn ra cách đây khá lâu. Vào cái lần đuổi theo Lộc Hưng đầu tiên, tại nơi sương mù giăng kín núi kia, đã từng có chuyện tương tự xảy ra khi Thiết Ngưng Hương dẫn đội đi đến thôn Tỏa Long. Thời điểm đó, từng có cảnh sát bỗng nhiên phát rồ, cắn người lung tung. “Thời gian và không gian giữa hai sự kiện này khác nhau xa, có lẽ cũng chẳng có dính dáng gì nhau đâu nhỉ?”

Khi tôi đang nói chuyện với người phụ nữ mang thai, mí mắt của người đàn ông trung niên kia giật nhẹ, sau đó rên lên một tiếng. Gã mở mắt ra, như thể vừa ngủ thức dậy, dõi đôi mắt thẫn thờ nhìn xung quanh.

“Tôi ...”

Ngay khi thốt ra chữ đầu tiên, một cơn đau nhói lên từ khắp các vị trí trên cơ thể, súy nữa là khiến gã ngất xỉu lần nữa.

“Kiên nhẫn một chút! Vừa thoa thuốc xong, sắp có tác dụng rồi.” Tôi túm lấy một cái khăn rồi nhét vào miệng người đàn ông: “Vết thương khá nông, chỉ có hai chỗ bị đứt mạch máu. Không nghiêm trọng lắm đâu.”

Người phụ nữ kia thấy chồng mình tỉnh lại, bèn tự lau nước mắt rồi nắm lấy tay gã ta.

Tôi lịch sự tránh sang một bên. Ước chừng sau 5 phút, thuốc đã có tác dụng. Người đàn ông kia rốt cục cũng bình tĩnh lại, sau đó ngồi thẳng người lên. Nhìn căn phòng lắm lem đầy máu tươi xung quanh, gã sầm mặt lại: “Đây đều do tôi làm à?”

“Tình hình của anh không quá lạc quan.” Cũng giống như mấy bác sĩ vô lương tâm cố ý lừa gạt bệnh nhân, để đảm bảo gã hợp tác với mình, tôi cũng quyết định dùng một số biện pháp phi thường.

“Cậu là... cậu streamer?” Nhìn rõ bộ dạng của tôi, người đàn ông trung niên gần như phấn khích mà bật đứng dậy lập tức.

Tôi bèn ra dấu im lặng: “Có một số việc rất tàn nhẫn, chỉ tôi và anh biết thôi là đủ rồi, bằng không sẽ dễ ảnh hưởng đến người vô tội.”

Người đàn ông trung niên này lập tức hiểu ý, sau đó là vẫy mạnh tay rồi nói với vợ mình: “Mộng Dịch, đi pha trà cho khách dùm anh. Em nhớ lấy loại trà tốt nhất nhé.”

Sau khi người phụ nữ mang thai kia rời đi, người đàn ông trước mặt mới nhếch miệng, nặn ra một nụ cười khó coi: “Cậu streamer! Tôi chính là Vua Lầy Lội đây, còn tên cúng cơm là Ngô Hữu Đức. Thật không ngờ, đêm qua mới nhắn cho cậu, mà hôm nay cậu đã tìm đến.”

“Nếu tôi đến chậm một chút, e rằng anh đi gặp ông bà luôn rồi.” Thở dài một hơi, tôi chỉ vào mấy vết máu trên sàn, “Rốt cuộc là anh đang bị gì thế?”

“Thực sự thì tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!” Ngô Hữu Đức cười một cách bất lực trong khi đang cử động nhẹ đôi tay. Gã có bề ngoài trông rất thư sinh, hiền lành, mập mạp, nhưng thực tế lại rất khỏa mạnh về mặt thể lực: “Tôi cảm thấy mình đã bị bệnh gì đó rồi!”

“Đây không phải là bệnh, mà là trúng tà!” Tôi gõ ngón tay lên bàn, tiếp tục nói bằng một thái độ rất nghiêm túc: “Anh biết không? Đêm qua, suýt nữa anh còn định ăn thịt vợ mình đấy!”

Vừa nghe tôi nói xong, Ngô Hữu Đức sa sầm cả mặt. Đúng như tôi suy đoán, kẻ này thực sự thương yêu vợ mình.

“Không thể nào! Làm sao tôi lại có thể hành động như thế? Dù tôi có ăn thịt của chính mình, vậy cũng sẽ không bao giờ làm Mộng Dịch tổn thương.” Ngô Hữu Đức khẳng định nhưng vậy đủ để chứng minh cho tấm chân tình của gã.

“Vậy, thứ sức mạnh nào có thể thay đổi cảm xúc của con người như vậy? Khiến anh làm những việc hoàn toàn trái với ý mình à? Là Quỷ nhập? Hay bị trúng thuật Hàng Đầu?” Tôi lấy một điếu thuốc lá ra, nhưng vì nhìn thấy người vợ bầu đang bận rộn trong nhà bếp thì cất điếu thuốc vào: “Được rồi! Không nói chuyện này nữa, chúng ta bàn về vụ phát thưởng trước.”

Tôi tìm thấy một cây bút và một tờ giấy từ dưới bàn trà, sau đó đặt trước mặt Ngô Hữu Đức: “Giao diện của nền tảng livestream mà anh đang xem ra sao? Với lại, mục chức năng tặng thưởng nữa. Anh vẽ lại hết cho tôi xem đi.”

“Vẽ lại à? Cậu có phải là stramer của nền tảng ấy không? Cậu vẫn không biết giao diện của người dùng thế nào à?” Mặc dù Ngô Hữu Đức hơi khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời tôi. Gã vẽ đại khái ra giao diện của Tú Tràng dành cho người dùng, thực tế thì cũng đơn giản, bao gồm: Tặng thưởng, Bảng cống hiến và Chú ý.

“Sau khi click vào mục Tặng thưởng, sẽ xuất hiện các đạo cụ để tặng, chẳng hạn như Nguyên bảo và Minh tệ thấp nhất, hoặc như thuyền giấy cấp cao và quan tài rồng,...” Ngô Hữu Đức nhớ lại rồi nói thêm một chi tiết khác: “Không cần phải nạp tiền khi tặng thưởng, nhưng không phải vật phẩm nào cũng có thể tặng thưởng. Trong số mấy món quà trong giao diện tặng thưởng, chỉ có ba vật phẩm đầu tiên có màu sáng lên, còn những vật phẩm phía sau đều có màu xám. Ban đầu, tôi định tặng cậu toàn bộ mấy vật đó, từ món đầu tiên đến món Cửu long kéo quan tài, nhưng hệ thống nhắc nhở rằng tôi không có đủ Âm đức. Phần thưởng cao nhất mà tôi có thể tặng cậu là một chiếc thuyền giấy. Điều kỳ lạ chính là, sau khi tôi thưởng xong chiếc thuyền giấy, tất cả các món quà khác đều chuyển sang màu xám và tôi không thể tặng thêm bất cứ một món quà nào khác cả.

Tôi nhíu chặt lông mày; Vua Lầy Lội tặng thưởng – vật tiêu hao chính là Âm đức của gã ta. Đã dùng hết Âm đức, dĩ nhiên không thể thưởng thêm được. “Sau khi tặng thưởng xong, anh có thấy trong người có gì khác lạ hay không?”

“Không có gì khác lạ hết.”

“Âm đức là thứ tổn hại vô hình. Lúc anh chưa nhận ra, thì đã trúng chiêu rồi.”

Tôi vừa định nói thêm nhưng Ngô Hữu Đức đã ngăn tôi lại: “Cậu streamer, tôi là một người vô thần. Tôi thực sự không tin những thứ hỗn độn vô lý đó đâu. Cậu là streamer giải trí, còn tôi là một studio giải trí tổng hợp. Tôi hiểu quy tắc trong ngành này. Cậu không cần phải giả vờ trước mặt tôi, đúng chứ?”

“Cái gì? Chẳng lẽ anh tưởng những thứ mà tôi livestream đều là giả?” Tôi khó mà nhịn được, đành phải bật cười phì. Lúc này, tôi mới hiểu ra rằng, Vua Lầy Lội thưởng cho tôi một chiếc thuyền giấy, đó là vì anh ấy không tin chuyện Âm đức kia. Đây thực sự là một chuyện hiểu lầm khủng khiếp.

“Mọi người đều hiểu tác dụng của chương trình.” Ngô Hữu Đức hít sâu một hơi: “Tôi đã sản xuất ra nhiều chương trình mang nội dung tâm linh, thậm chí còn chế tác ra nhiều tiếc mục tàn nhẫn hơn nữa. Đáng tiếc, nền tảng của tôi không vững chắc như của các cạu. Vừa phát hành ra vài video, đã bị bên trên xóa sạch rồi gửi án phạt nha.”

Vừa nói đến đây, người vợ bầu kia cũng mang ấm trà đã pha nóng bước vào

Tôi cầm tách trà lên, chỉ tay về phía người vợ bầu kia: “Người ngoài có thể không tin những gì tôi nói, nhưng chị ấy thì khác. Anh kêu vợ anh kể lại tình hình đêm qua xem!”

Người vợ bầu của gã tên là Triệu Mộng Dịch, thoạt nhìn trông rất hiền thục. Sau khi châm trà xong, cô ta ngồi bên cạnh Ngô Hữu Đức, thành thật kể lại những gì đã xảy ra từ đêm qua đến giờ.

Nghe xong, Ngô Hữu Đức im lặng một hồi lâu. Gã nhìn lại những vết thương trên người và vết máu trên mặt đất còn chưa được lau sạch sẽ: “Chẳng lẽ do thuốc thần kinh gây ảo giác à?”

Gã bèn nhìn sang Triệu Mộng Dịch, người vợ đang mang thai của mình. Nếu thật do tác dụng của thuốc, vậy ai la người hạ độc?

Lắc đầu, gã không tin rằng vợ mình sẽ hại mình.

“Chắc tôi bị ốm.”

Ngô Hữu Đức cứ nhắc mãi chuyện mình bị sinh bệnh. Trong nhất thời, vẫn khó có thể cải biến được quan niệm của gã ta.

“Kêu vợ anh ra ngoài đi, tôi sẽ chứng minh một chuyện cho anh thấy.” Đóng cửa lại, kéo rèm cửa sang, khi chỉ còn tôi và Ngô Hữu Đức trong phòng, tôi bèn lấy chiếc vòng quỷ ra, triệu hồi Diễm quỷ.

Phong thủy của ngôi biệt thự này có vấn đề rất lớn. Ngay khi Diễm quỷ vừa xuất hiện, trong từng luồng âm phong chợt nổi lên từ bốn phía. Mặc dù đang là ban ngày, nhưng lại mang đến một cảm giác âm u, lạnh lẽo hệt như đang đứng giữa một căn nhà ma vậy.

Ngô Hữu Đức nép mình vào ghế sô pha; cửa ra vào và cửa sổ đều đã đóng chặt, nhưng gã lại có thể cảm nhận rõ từng tiếng gió thổi qua: “Đây... Đây là ma thuật à?”

“Không phải.” Người phàm chưa được mở Thiên nhãn, không thể nào nhìn thấy quỷ được. Trên thực tế, Diễm quỷ đang ngồi ngay bên cạnh Ngô Hữu Đức. Nếu không có tôi kiểm soát, e rằng Diễm quỷ đã hút đi 1/2 tinh khí của Ngô Hữu Đức rồi.

Từ đầu đến cuối, tôi liên tục thi triển Ngũ quỷ hiện thân, Âm Dương Quỷ Thuật và Diệu Chân Đạo Pháp, cuối cùng mới được gã tin tưởng.

Sau khi nhìn thấy mặt trái ẩn giấu của thế giới này, Ngô Hữu Đức, giống như hầu hết mọi người, đã đi từ nỗi khinh thường, sợ hãi và đến cuối cùng là vô cùng kinh hãi.

“Cậu streamer, vậy cậu xem, rốt cuộc thì tôi đang gặp phải chuyện gì? Tôi bị quỷ nhập à? Có nguy hiểm đến tánh mạng không?”

“Anh đang rơi vào tình trạng rất nguy hiểm, phỏng chừng không sống được bao lâu. Kế tiếp, tôi hỏi anh vài vấn đề và anh tuyệt đối không được giấu giếm nhé.”

Ngô Hữu Đức gật đầu: “Tôi nhất định phải trả lời đúng sự thật.”

Tôi nhếch nhẹ khóe mạnh, con cá cuối cùng đã cắn câu.

**********

CHÂN THÀNH ĐA TẠ CÁC BẠN VỊ MINH CHỦ:

- DrM1Am

- QuyLotHo

- Quangbeo1611

- Peo

- Linh Ho

- thaovy108

ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU VÀ CẢ TINH THẠCH NHÉ ^^

MÙA MƯA ĐẾN RỒI, DỄ CẢM LẠNH... MẤY NAY VỪA LÀM ĐÊM, VỪA TRÚNG MẤY CƠN MƯA NÊN BỆNH NHẸ TÍ... TỪ HUM NAY SẼ LẠI RA CHƯƠNG ĐỀU ĐẶN NHÉ :D MỌI NGƯỜI CŨNG NÊN GIỮ GÌN SỨC KHỎE NHÉ!!!

CHÚC MỌI NGƯỜI TUẦN MỚI VUI VẺ ^-^!