TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 548: Đếm ngược 3 nhịp

“3.”

“Xác suất 1/4, mày có ngon thì đập đi! Cao lắm thì cả đám cùng nhau lạc lối trong Giấc mơ Thâm sâu thôi” Trần Cửu Ca đã sớm ném đi vẻ cười cợt, thay vào đó là biểu cảm vô cùng âm độc.

“2.”

Vô thức siết chặt nắm tay lại, nhưng Trần Cửu Ca vẫn không nhượng bộ: “Giờ, tao cho mày một cơ hội giao dịch khác. Chúng ta sẽ thỏa mãn điều kiện cần của đối phương, tao sẽ đưa mày đi khỏi đây.”

“1.”

Đếm xong con số cuối cùng, tôi chẳng thèm để Trần Cửu Ca có thời gian phản bác; vung thẳng nắm đấm ra, mặt gương vỡ nát.

Phủi sạch đám vụn thủy tinh trên mu bàn tay, tôi bước đến một trong 3 chiếc gương còn sót lại, giữ giọng điệu như cũ: “Tao đếm ngược 3 nhịp, nói tao biết chiếc gương nào là thật đi.”

“Mày bị điên à? Nếu mày đập nó, thì mày, tao và Diệp Băng đều không thể thoát ra được. Chẳng phải nhiệm vụ livestream của mày là cứu cô ấy à? Tao có thể thỏa thuận với mày, cứ làm theo như những gì mà chúng ta từng bàn bạc lúc đầu...”

“...3.” Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa của Trần Cửu Ca nữa, vì đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tồi tệ nhất rồi.

“Ngừng tay lại! Tao cảnh cáo mày! Tấm gương trước mặt mày hiện tại có thể chính là con đường thoát thân duy nhất. Nếu phá hủy nó, sẽ không ai có thể đi ra ngoài. Cả đám chúng ta sẽ phải chờ đợi Giấc mơ Thâm sâu này đồng hóa dần!” Trần Cửu Ca giận run người, “Rốt cuộc, mày bị thứ gì kích thích mà trở nên như thế? Tại sao mày khác hẳn lúc trước vậy?”

“2.” Tôi giơ nắm đấm lên; trên thực tế, tôi cũng không quan tâm đây là mặt gương thật hay giả.

Bằng một giọng điệu bình thản và thờ ơ, không một chút cảm xúc, khi tôi định đếm đến số cuối cùng, Trần Cửu Ca đột nhiên thét to.

“Dừng lại! Tao sẽ cho mày biết chiếc gương nào là thật! Chết tiệt! Tại sao một thằng mất trí như mày lại có thể trở thành streamer được chứ?”

Giọng của gã rất lớn, nghe như điên cuồng mà thét lên vậy: “Mày thắng! OK! Cái mặt gương mà mày sắp đập chính là con đường dẫn đi ra ngoài đấy!”

Nói xong, dường như Trần Cửu Ca phải hít sâu một hơi vào; gương mặt của gã trông vừa tiếc nuối, vừa có chút không cam lòng.

“Mày chắc chứ?” Tôi nhìn gã chằm chằm: “Nếu vậy, tôi sẽ đập nát hai chiếc gương còn lại. Dù sao đi nữa, giữ chúng lại cũng vô dụng mà thôi.”

Nói xong, tôi vung cánh tay đầm đìa máu lên, đấm mạnh về 1 trong 2 chiếc gương cuối cùng. Cũng ngay khoảnh khắc ấy, Trần Cửu Ca rống lên như heo bị cắt tiết: “Dừng tay! Dừng! Dừng! Là tấm gương đó! Tấm gương đó mới đúng!”

Nắm đấm của tôi cách mặt gương khoảng 1 – 2 centimet thì dừng lại; trên cánh tay nổi đầy gân xanh, suýt nữa là khó mà thu hồi lực lượng.

Lại nhìn đến Trần Cửu Ca, lúc này gã đã tái mặt cả rồi. Tất cả các vẻ mặt khó chịu và hối hận vừa rồi đều biến mất; gã nâng một tay che ngực, móng tay bấu vào da thịt. Đến khi nhìn thấy tấm gương cuối cùng còn nguyên vẹn, gã mới há hốc mồm: “ Dừng lại! Tao nói thật, tấm gương ở vị trí cuối cùng kia chính là tấm gương thật. Nếu không tin, mày có thể đập nát hai mặt gương kia. Lần này tao chắc chắn nói thật. Mày bình tĩnh đi! Bình tĩnh lại một chút nhé?”

Tôi nhìn chằm chằm Trần Cửu Ca, sau đó nhếch miệng lên. Kỹ năng diễn xuất của gã rất tốt; vừa rồi, suýt nữa tôi đã bị gã đánh lừa.

“Tin tao đi! Bốn tấm gương đầu tiên đều phản chiếu nỗi tuyệt vọng trong lòng người, nhưng chỉ có tấm gương cuối cùng mới phản chiếu niềm hy vọng trong trái tim. Tấm gương mà mày đang đứng cạnh đó là thứ tập hợp niềm hy vọng cuối cùng của tất cả những linh hồn đau khổ trong cả quảng trường Tuyệt Vọng, cũng chính là con đường duy nhất để có thể thoát khỏi Giấc mơ Thâm sau. Mày phải bình tĩnh lại!” Trần Cửu Ca biết không thể che giấu nữa, cuối cùng mới chịu nói ra sự thật.

“Tấm gương duy nhất có thể phản chiếu ra hy vọng à?” Khẽ chớp mắt đằng sau tấm mặt nạ, tôi không ngờ là con đường duy nhất ẩn chứa hy vọng lại nằm ngay trong vị trí trung tâm của quảng trường Tuyệt Vọng, càng không ngờ là tận cùng của tuyệt vọng lại chính là hy vọng.

“Hầu hết những sự vật, sự việc trong Giấc mơ Thâm sâu này đều có ý nghĩa riêng của nó. Nếu có thể nắm bắt được những ý nghĩa nội hàm này, Giấc mơ Thâm sâu sẽ không còn bí ẩn gì đối với mình nữa.” Tôi có Mộng Dực cổ; nếu bản thân có thể phá giải mọi khu vực nguy hiểm, thì nơi đây rõ ràng chính là một kho báu chỉ dành riêng cho tôi.

“Bảo sao Âm Gian Tú Tràng cứ muốn lấy được Mộng Dực cổ. Con Cổ trùng được trời nuôi đất dưỡng này chắc chắn có giá trị không hề thua kém con Mai Hoa cổ kia .” Tôi không khỏi cảm thấy có chút may mắn. May mắn là vì lúc ấy mình đã không tham lam một ít điểm hối đoái và đặc quyền mà trao Mộng Dực cổ về tay Âm Gian Tú Tràng.

Vừa suy tư về chuyện đó, tôi vừa vung tay đập vỡ hai chiếc gương kia. Lúc này, mí mắt của Trần Cửu Ca cứ giật nhẹ liên tục.

“Hạ Trì, bây giờ chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?” Liếc nhìn những mảnh gương vỡ trên sàn, Trần Cửu Ca sượng cứng cả mặt: “Tuy đã biết mặt gương này là lối thoát duy nhất, nhưng cũng cần phải sử dụng nó một cách chính xác. Tuy nhiên, mày không biết phương pháp đó, nên chúng ta có thể tiếp tục giao dịch với nhau.”

“Tao còn có thể tin tưởng mày à?” Giọng nói khàn khàn, tôi vuốt nhẹ vết thương trên tay: “Vừa rồi, suýt nữa là tao đã bị mày hại chết! Món nợ này, tao còn chưa đòi đấy!”

“Đó chỉ là một sự hiểu lầm.” Trần Cửu Ca nhấn mạnh rằng đó chỉ là một tai nạn. Gã vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận đây là âm mưu cả gã: “Hai chúng ta bây giờ đang bị mắc kẹt trong Giấc mơ Thâm sâu. Ngoại trừ chúng ta ra, tất cả những kẻ còn lại đều là kẻ địch. Vì vậy, dĩ nhiên chúng ta phải trở thành đồng minh với nhau. Giờ chúng ta thương lượng thế này nhé! Tao sẽ dẫn mày và Diệp Băng – mục tiêu nhiệm vụ của mày – ra khỏi Giấc mơ Thâm sâu. Trái lại, mày đưa tao những vật mà mày đang giữ trong căn phòng cuối cùng kia. Tao thề đấy!”

“Nếu thề thốt có linh nghiệm, thế giới này sẽ không có nhiều yêu hận tình thù đến như vậy.” Tôi chỉ tay về phía Diệp Băng: “Trước mặt tao, mày dùng tấm gương đó, đưa Diệp Băng đi ra ngoài trước. Phải thấy mày thao tác thành công, đảm bảo mày không lừa tao lần hai, tao mới suy xét đến việc hợp tác với mày.”

Cả đại sảnh đầy tàn tro chợt rơi vào một khoảnh khắc im lặng tuyệt đối. Tôi đang canh giữ ngay tấm gương cuối cùng, dùng thân mình chặn lấy tấm gương ấy. Trần Cửu Ca khó chịu suy tư, trong khi Diệp Băng, người vô tình trở thành đá dò đường, lại ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Trong ánh mắt của cô ấy, tôi nhận ra vẻ tò mò và chút gì đó khá đặc biệt.

“Được rồi! Tao có thể đưa Diệp Băng ra ngoài trước. Nhưng trước đó, hãy trả lời tao một câu, căn phòng cuối cùng dưới tầng hầm thứ năm đã từng giấu cái gì?” Trần Cửu Ca tỏ ra bình tĩnh, nhưng tận sâu đáy mắt là một cảm xúc cực kỳ tàn độc.

“Một núi mặt nạ bằng giấy và một số lượng lớn cỏ Mộng Oanh.” Tôi đáp lời, nhưng không đề cập đến sự tồn tại của đóa hoa trong mộng kia.

Nghe tôi nói xong, Trần Cửu Ca dường như cũng yên tâm hẳn. Gã do dự một chút rồi nói: “Quả nhiên, mày đã thật sự bước vào trong đó. Được rồi, tôi có thể giúp mày đưa Diệp Băng ra ngoài trước, sau đó chúng ta lại bàn tiếp chuyện làm ăn.”

Gã lấy vài lá bùa màu xanh từ trong túi ra, lần lược dán vào vài huyệt đạo trên người Diệp Băng, cuối cùng mới bắt đầu niệm chú.

Đây là một loại chú pháp mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến, hoàn toàn khác với những pháp môn mà tôi đã học: “Ắt hẳn Trần Cửu Ca dùng điểm hối đoái để đổi lấy bí mật bất truyền của Tiểu Trang quan. Hơn nữa, gã cũng đã có chút thành tựu trong quá trình tu hành rồi. Thằng ranh này là một đối thủ đáng gờm đấy!”

Trong lúc Trần Cửu Ca liên tục niệm chú, những lá bùa trên người Diệp Băng cũng bắt đầu phát sinh biến hóa. Một lớp sương mỏng tản ra từ thân bùa, bao phủ Diệp Băng như một tấm lụa mỏng.

“Đây trông giống như phấn mộng vậy?” Tôi đã từng nhìn thấy thứ này khi Mộng Dực cổ vỗ cánh bướm, tổng thể cảm giác cứ như mộng như ảo vậy.

Sau khi niệm chú xong, Trần Cửu Ca lại lấy ra một tờ bùa Dẫn Đường đặc biệt rồi dán vào giữa hai lông mày của Diệp Băng. Hình ảnh lúc này trông như thể có tiên nhân chỉ lộ, kéo Diệp Băng về phía trước: “Hãy tập trung cao độ và tưởng tượng ra một cảnh tượng nào đó trong giấc mơ của cô. Hãy gom góp hy vọng vào, tuyệt đối không được phân tâm.”

Khi Diệp Băng bước đến trước gương, cô ấy lại liếc sang tôi. Nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ Thiện Ác, trông như cô ấy định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bị Trần Cửu Ca đột ngột đẩy mạnh vào gương.

Mà cũng kỳ quái, Diệp Băng, người đang được phấn mộng bao phủ khắp người, lại bước thẳng vào trong gương, không thấy quay ngược lại nữa.

“Xong rồi nhé! Quá trình rời đi là không thể thay đổi ngược lại. Mày không cần lo lắng về việc tao có âm thầm giở trò gì hay không.” Trần Cửu Ca thở hổn hển, xem ra bí thuật vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều tiền của anh: “Bây giờ là lúc rồi. đối với giao dịch giữa chúng ta.

“Không việc gì phải gấp.” Sau khi Diệp Băng đi rồi, tôi đã không còn gì phải lo lắng nữa. Bước kế tiếp chính là chuẩn bị cướp lấy tất cả những thứ hữu ích từ Trần Cửu Ca: “Tao vẫn còn lo mày đang lừa tao. Giờ như vầy, mày để tao xem qua cuốn sổ tay của mục tiêu A đi, sau đó chúng ta sẽ thương lượng chuyện làm ăn nhé.”

“Không bao giờ! Cuốn sổ tay đó là chỗ dựa duy nhất của tao trong Giấc mơ Thâm sâu.” Trần Cửu từ chối thẳng thừng: “Tao đã nhượng bộ nhiều rồi! Đừng có mà tham lam nữa!”

“Giao tiếp với một kẻ tàn nhẫn thâm độc như mày, tao càng phải cẩn thận hơn. Tiền đề của vụ làm ăn lần này là cho tao xem cuốn sổ tay kia, nhằm bảo đảm đó không phải là một cạm bẫy.” Vì chiếc mặt nạ, Trần Cửu Ca không thể trông thấy gương mặt của tôi, cũng không biết nét mặt ngập tràn sát khí của tôi lúc này.

“Chỉ có tao mới biết cách thoát ra khỏi thế giới này. Nếu mày còn biết điều, vậy ngoan ngoãn giao ra những gì mà mấy lấy được trong căn phòng kia đi. Bằng không, mày sẽ không bao giờ được giải thoát khỏi Giấc mơ Thâm sâu được đâu!” Trần Cửu Ca hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang, thẳng thừng trở mặt với tôi. Trong mắt gã lúc này chỉ là lửa giận ngút trời, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.

“Giải thoát à? Nếu không thể rời đi, tao cũng sẽ kéo mày theo chôn cùng.” Nâng nắm đấm nhuốm máu lên, tôi bước đến cạnh tấm gương cuối cùng: Giờ tao đếm 3 lần, hoặc mày đưa quyển sổ tay của A cho tao!”

*******

CHÂN THÀNH CẢM ƠN MINH CHỦ Kietfriendly, MINH CHỦ 0358867859 VÀ MINH CHỦ quangha0997 ĐÃ ĐỀ CỬ NGỌC PHIẾU CHO DI..... NGUYỆN ÁNH TRĂNG MAY MẮN SẼ MÃI MÃI Ở BÊN CẠNH MỌI NGƯỜI.... MUOAHHHH MUOAHHH MUOAHHHHH <3 <3 <3