Trong đám người, Lộc Thiện ôm lấy tượng ngọc của Song Diện Phật ngồi vào kiệu Hồn rồi kéo rèm xuống; không ai có thể trông thấy tình hình bên trong chiếc kiệu.
Âm thanh kèn Xô-na lại vang lên; đội ngũ trống chiêng bắt đầu tấu vang và dần di chuyển lên đầu đội ngũ. Những người kia bắt đầu nhấc kiệu Hồn lên. Chiếc kiệu nửa đỏ nửa trắng được bốn người khiêng đi giữa con đường đất.
Đội ngũ nghênh Thần bắt đầu di chuyển; từng người dân làng đeo mặt nạ giấy nhảy các điệu múa cực kỳ phô trương theo sau lưng chiếc kiệu Hồn. Bọn họ mặc đồ màu xanh đỏ phất mạnh tay áo, ném mạnh mấy món đồ trang sức trên người về phía những ngôi nhà cũ nát hai bên đường.
Ba người ngoài chúng tôi cũng đi theo giữa đội ngũ. Đám đông chen chúc nhau; chúng tôi không có cơ hội chạy thoát, cứ trộn lẫn vào nhau như thế mà thẳng hướng về đích đến tiếp theo.
“Rốt cuộc là nghi thức nghênh Thần của bọn họ được chia thành bao nhiêu bước nhỉ? Từ đầu đến cuối, chúng ta đã đi theo gần hết nửa đêm rồi.” Phùng Minh Long thì thầm.
“Bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Không phải người trong làng nói rằng, họ sẽ đưa chúng ta đi khỏi đây sau khi lễ nghênh Thần kết thúc à? Cứ yên tâm mà chờ thôi.” Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trốn thoát, hiện tại đang rơi vào tình thế cực kỳ bất lợi; Vương Sư đã không còn muốn kháng cự nữa rồi.
Trong ba người, tôi là kẻ duy nhất không nói một lời nào. Ánh mắt của tôi cứ đảo quanh nhóm dân làng, lén lút nhớ kỹ đặc điểm ngoại hình của từng người. Mặc dù ai cũng đeo mặt nạ giấy nên không thể nhìn thấy mặt thật, nhưng trạng thái thân thể cũng có thể cung cấp cho tôi một chút sự khác biệt ở một mức độ nào đó.
Tôi đối chiếu ký ức về gã cảnh sát họ Ngụy trong tâm trí - người kia sắp về hưu, vóc dáng hơi gầy, không cao lắm, gần như không có điểm gì phù hợp với ngoại hình của mấy người xung quanh nơi đây.
“Lão Ngụy mất tích. Theo suy đoán của mình, anh ta hẳn là lạc đến Âm Dương gian này. Rất có thể anh ta đang trà trộn trong số dân cư của làng.” Tôi thầm nghĩ: “Trước khi bắt đầu livestream, giọng nói của lão Ngụy trong điện thoại bảo mình đến cứu anh ấy. Từ đó có thể thấy được, tình cảnh của anh ấy không lạc quan cho lắm, hẳn là bị giam ở nơi đâu đó.”
Nếu anh ấy là người trong thôn, vậy sẽ không hợp với thân phận là người kêu cứu. Đây là điểm mấu chốt nhất.
“Lão Ngụy vẫn luôn nhấn mạnh rằng, anh ta đang ở trong giếng. Xem ra, mình cần phải đi đến chiếc giếng khô ngoài thôn để xem xét qua một lần.” Nếu như lão Ngụy thật sự bị giam ở một nơi nào đó trong thôn, vậy thì tôi cũng bó tay. Ở nơi kinh khủng này, dân làng có lợi thế tuyệt đối về số lượng.
Đoàn người nghênh Thần đi ngang qua làng, chầm chậm dọc theo con đường đất từ Bắc về Nam. Trong lúc đang bước đi, tôi chợt rùng mình một cái, thế là lập tức quay đầu nhìn lại. Chẳng rõ từ lúc này, sau lưng tôi đã có một ông già đeo mặt nạ giấy bước theo.
“Kẻ này đi sau lưng mình từ lúc nào nhỉ?”
Tôi quan sát hoàn cảnh chung quanh rất cẩn thận. Khi dấn thân vào một môi trường nguy hiểm, đương nhiên là tôi sẽ không bao giờ sơ sẩy, luôn luôn tập trung tinh thần.
“Cả ba người phe mình đều là người ngoài, sau đó bị nhét vào đội ngũ này. Trong quá trình di chuyển thì bị xô đẩy sang nhóm toàn là phụ nữ và trẻ em, làm thế nào mà đột nhiên xuất hiện một ông già? Và vốn dĩ, đâu có một ông già thế này trong cả đội ngũ đâu?”
Tôi nhớ rất rõ ràng, thế là bắt đầu sinh nghi, cũng không quên quan sát lão ta thêm vài lần nữa.
Ông ta cũng đeo một chiếc mặt nạ giấy, nhưng chiếc mặt nạ đó cực kỳ cũ nát và ố vàng, đi kèm với một vài nếp nhăn, khiến họa tiết khuôn mặt con nít của chiếc mặt nạ trông vô cùng quỷ dị.
“Cứ cảm giác là có gì đó không ổn!” Tôi bí mật thông báo cho Vương Sư và Phùng Minh Long để họ cẩn thận trước khi tăng tốc độ bước chân và giữ khoảng cách với ông già trông như vừa xuất hiện đột ngột kia.
Lễ nghênh Thần vẫn tiếp tục. Đoàn người ồn ào náo nhiệt và bốn người khiêng kiệu Hồn đi về phía đầu làng, sau đó đi một vòng quanh làng, và rồi... bỗng có một chuyện rất kỳ lạ chợt xảy ra.
Vốn dĩ con đường đất hai bên của làng có hai hàng nến đang thắp sáng le lói, ánh lửa bập bùng. Tuy cảnh tượng này trông có vẻ đáng sợ, nhưng vẫn là có một chút ánh sáng.
Kết quả là bây giờ, sau khi đội ngũ nghênh Thần đi ngang, mấy cây nến trắng hai bên tự động dập tắt, giống như có người đứng bên cạnh điều khiển vậy.
“Ngọn nến vừa tắt, hình như có thứ gì đó chạy ra khỏi phòng.”
Vương Sư thì thầm với tôi, còn tôi chỉ lắc đầu mà không nói gì. Thay vào đó là Phùng Minh Long, người đang đi phía sau, chợt run lẩy bẩy rồi lặng lẽ nắm lấy ống tay áo của tôi và Vương Sư: “Hai người có cảm thấy rằng, đội ngũ nghênh Thần này dường như đã dài thêm một chút hay không? Phía sau chúng ta có nhiều người như vậy sao?”
Nghe Phùng Minh Long nhắc nhở, tôi và Vương Sư bèn quay đầu lại, để rồi nhận ra rằng: Cơ bản thì 3 người chúng tôi đang đi ở phần đuôi của đội ngũ này, nhưng nay lại đang bước giữa nhóm dẫn đầu của đoàn người.
“Tốc độ của đội ngũ nghênh Thần không thay đổi, và ba người chúng ta cũng không tăng tốc hay vượt mặt ai, tại sao lại có hiện tượng này chứ?” Phùng Minh Long nhìn đội ngũ phía sau mình; nơi ấy là những khuôn mặt nào đó đang ẩn sau lớp mặt nạ người giấy.
“Chiều dài của đội ngũ trước mặt không thay đổi; xem ra, đã có nhiều người tham gia vào đội ngũ này trong quá trình thực hiện nghi thức nghênh Thần.” Vương Sư bí mật quay đầu lại, quan sát những bóng dáng lắc lư phía sau. Chẳng rõ tại sao mà càng lúc càng có nhiều người đi theo phía sau bọn họ.
Những ngọn nến trắng phía sau dập tắt liên tục. Vì bóng tối ảnh hưởng đến tầm nhìn, hai người bọn họ cũng không thể nào nhìn ra chân tướng được.
Nhưng vì có Phán nhãn tại thân, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm cả lưng của tôi rồi. Mắt tôi có thể nhìn xuyên qua bóng tối, có thể thấy rõ những người này xuất hiện là do đi từ những ngôi nhà hai bên kia mà ra. Đó là những ngôi nhà chứa quan tài bên trong, không xây ngưỡng cửa, phòng ốc thì chỉ được bày biện vài thứ lặt vặt, đơn sơ.
Tôi đã thấy nhiều ngôi nhà như vậy khi tiến vào làng lúc ban nãy. Không gian bên trong khá nhỏ và chẳng hề có dấu vết của người sống tại đó, ngoại trừ những chiếc quan tài. Nhưng bây giờ, từng “người” đeo mặt nạ giấy kia lại lần lượt bước ra khỏi các ngôi nhà đó. Không cần nói rõ thì cũng dễ dàng trả lời cho câu hỏi: Bọn họ đã ẩn nấp ở vị trí nào trong các ngôi nhà kia?
Bọn họ chắc chắn là những người thuộc họ Lộc, đã chết đi và từng nằm trong những cỗ quan tài đó!
Câu hỏi này đã có đáp án rõ ràng khi đội ngũ nghênh Thần đi qua ngôi nhà bằng đá - nơi Lộc Thiện sống - lần thứ hai. Tôi đặc biệt chú ý đến một việc, có một bà cụ lưng còng run rẩy bước ra khỏi cửa. Dáng người của bà ta thấp bé, đeo một chiếc mặt nạ giấy cũ nát, trông như vật ấy đã bị ép dưới đáy hòm mấy năm rồi.
Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của bà cụ này, nhưng xét về kích thước của bà ta, tôi chắc chắn 90% rằng bà ta chính là bà Nội lớn theo như lời của Lộc Thiện.
“Người chết sống lại...” Dù đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu, nhưng lúc này tôi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đội nghênh Thần đã đông đúc thêm gấp mấy lần, và số lượng người chết ở ngôi làng này sắp vượt qua số lượng của người sống rồi.
“Trong nhà thờ tổ của họ Lộc vừa rồi, mình thấy rõ ràng rằng, khoảnh khắc mà bức ngọc Phật màu trắng được đặt lên bàn thờ, các bài vị xung quanh đều rung lên theo từng mức độ khác nhau. Vậy, chẳng lẽ tác dụng của xá lợi Thiện Ác chính là khiến người chết có thể sống lại trong một thời gian ngắn hay sao?” Tôi phần nào hiểu được vì sao người nhà họ Lộc lại tôn thờ vào Song Diện Phật; thủ đoạn viễn vông này thật sự khiến người ta kinh ngạc mà.
Nhưng sau nghĩ đi nghĩ lại, đây không phải là Dương gian, mà là Âm Dương gian quái dị. Bản thân nơi đây thuộc về mặt tối của Dương gian, và sẽ không có gì ngạc nhiên khi có vô số chuyện thần dị lạ thường - thứ chẳng bao giờ xuất hiện ở Dương gia - xảy ra mà, chẳng có gì lạ cả.
Đội ngũ phía trước vẫn tiếp tục khua chiên, gõ trống, vừa múa vừa hát. Kiệu Hồn tròng trành lắc lư; dải lụa trắng dài trên đỉnh chiếc kiệu Hồn màu đỏ lơ lửng giữa khoảng không. Ở phần giữa của đội ngũ này lại trống có vẻ như yên ắng hơn khá nhiều. Chỉ có một số phụ nữ và trẻ em trong làng thỉnh thoảng lay động thân thể để hưởng ứng theo tiếng trống kèn và không khí náo nhiệt kia. Và ở tít phía sau, đó là một không gian hoàn toàn im lặng và chết chóc. Những ánh nến hai bên đường đã tắt ngấm hoàn toàn, trong màn đêm có vô số những bóng người đang yên lặng di động.
Cảm giác lúc này cực kỳ nặng nề và đè nén. Ba người ngoài chúng tôi không dám nói gì cả, dù chỉ một lời. Mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng mà không ai có thể đoán trước được; số phận của ba người chúng tôi không còn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân nữa.
Và khi đội ngũ nghênh Thần sắp bước đến lối ra khỏi làng lần thứ hai, tiếng kèn Xô-na đột nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, âm thanh chiêng trống cũng nhỏ dần; đám đông ồn ào lại giống như bị thứ gì đó vô hình bóp chặt cổ lại. Cả đội ngũ đều trở nên yên tĩnh.
“Lễ nghênh Thần sắp kết thúc rồi à?” Tôi còn cách đội hình dẫn đầu một khoảng hơi xa, nên khó có thể quan sát được tình huống gì đang xảy ra ở nhóm dẫn đầu.
“Không biết nữa, hẳn là có biến cố gì đó.”
Không lâu sau, phía trước đội ngũ nghênh Thần vang lên vài tiếng gào thét và chửi bới giận dữ. Chiếc kiệu vốn dĩ đang được nâng cao, giờ lại bị hạ thấp xuống đến mức không thể nhìn thấy đỉnh kiệu từ xa xa nữa, mà chỉ thấy một dải lụa trắng đang bay phấp phới.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi đang lo không tìm được đường thoát thân, mà giờ lại có náo loạn xảy ra, thế nên vui mừng khôn xiết. Sau khi xác định được vị trí của chiếc giếng kia, tôi lặng lẽ di chuyển nhẹ nhàng giữa đội ngũ.
“Anh Lộc, anh định đi đâu vậy?”
“Câm miệng, đừng lên tiếng.” Không có bất cứ người nào của làng để ý đến hành vi khác thường của tôi cả. Thấy bản thân càng tiến gần đến chiếc giếng kia hơn, tôi bèn mừng thầm, quyết định tăng nhanh nhịp chân chạy.
“Đùng!”
Ngay khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi đội ngũ nghênh Thần, một người đàn ông bản xứ bê bết máu cả người chợt lùi lại vài bước, vừa vặn ngã nhào xuống ngay trước mặt tôi.