TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 453: Nghênh thần

“Vương Sư, anh có để ý tới cụ già đó không? Vừa rồi, bà ta vẫn luôn nằm ở tư thế này sao?” Tôi nheo mắt, vẻ mặt sa sầm.

“Anh thấy bà ta nhúc nhích à?” Vương Sư phản ứng còn dữ dội hơn tôi, vì giọng nói nghe có vẻ run nhẹ.

“Hy vọng đó chỉ là ảo giác.” Tôi bước đến chỗ cụ ta. Bà ta rõ ràng là một thi thể, nhưng dưới giường lại có một đôi giày vải đặt sẵn.

Điều thú vị hơn là, một chiếc đặt xuôi, và chiếc còn lại thị xếp ngược.

“Đây cũng là tập tục trong thôn của họ ư?” Tôi nghĩ mãi mà không ra, thế nên nhìn vào trong room livestream. Chi tiết này chỉ có thể thu hút sự chú ý của một số ít khán giả.

<i>Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành</i> nói:

<i>- Anh bạn trẻ, ta đã đoán được một số bí mật của ngôi làng này rồi.</i>

“Xin Bán Tiên chỉ dạy.” Tôi dạo qua một vòng cũng không thấy gì lạ cả, thế nên bèn đi xuống lầu cùng Vương Sư. Cứ ở chung với bà cụ quái đản kia trong một không gian kính như vậy, cảm giác thật đáng sợ.

<i>- Tổ tiên của ngôi làng này hẳn là người Viếng Âm.</i>

“Người Viếng Âm ư?”

<i>Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành</i> comment:

<i>- Viếng Âm còn được gọi là lên đồng hay đi qua cõi âm, nghĩa là đi từ Dương gian thông sang Âm phủ.

Truyền thuyết nói rằng, người Viếng Âm sẽ không hề khóc khi mới chào đời. Theo lẽ thường, trẻ sơ sinh mà không khóc thì không thể sống sót. Nhưng loại người này không những sống tiếp mà còn thông minh hơn người khác rất nhiều.

Từ thuở ấu thơ, bọn họ đã biết khi nào bản thân sẽ chết đi. Đa phần, người Viếng Âm sẽ đi ngang qua cõi âm trong vô thức ở lần đầu tiên. Chuyện này thường xảy ra trong giấc mơ của bản thân họ. Đây giống như một phản ứng tự nhiên khi cơ thể phát triển ở một thời điểm nhất định vậy. Tất nhiên, không thể xác định độ tuổi chính xác được. Bọn họ có thể nhớ rất rõ giấc mơ của chính mình, và dần dần sẽ nhận ra bản thân đang thăm viếng ngang cõi âm. Cách sắp đặt của đôi giày sẽ quyết định trạng thái sống chết của người Viếng Âm. Lúc viếng âm, phải có một chiếc giày được lật ngược lại. Nếu để cả hai chiếc cùng một chiều, lại ngay thời điểm mà người Viếng Âm tỉnh lại, kẻ đó sẽ mãi mãi không thể quay lại dương gian.</i>

“Bán Tiên, ý của ngài rằng: Ngôi làng này được người Viếng Âm thành lập à?” Tôi đứng một mình bên bức tường, nói chuyện với màn hình điện thoại.

<i>- Đây là do ta thấy đôi giày dưới gầm giường, một úp một ngửa, thế nên mới nghi ngờ như vậy. Chỉ có người Viếng Âm mới giữ thói quen này.</i>

<i>Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành</i> tiếp tục chém gió:

<i>- Âm Dương gian nằm giữa Âm và Dương. Người Viếng Âm có thể bị mê muội ở đây vì nhiều lý do. Theo thời gian, họ xây dựng nên thôn xóm tại đây, kéo dài dòng dõi. Hầu hết con cháu của họ có lẽ cũng đã mất luôn năng lực vượt ngang cõi Âm rồi, nhưng không loại trừ khả năng có những người đạt được năng lực bẩm sinh ấy. Ví dụ như, cô gái bị hủy hoại một nửa gương mặt kia. Cô ta ắt hẳn chính là một trong những người Viếng Âm còn sót lại của ngôi làng này, có thể tự do qua lại giữa dương gian và cõi âm.</i>

Phân tích của Lưu Bán Tiên không phải là không có lý. Nếu ngôi làng này được con cháu của người Viếng Âm thành lập, vậy cũng có thể giải thích tại sao tồn tại tập tục người sống ở chung một nhà với người chết và để cửa hé mở cùng hiện tượng bày biện quan tài bên trong ngôi nhà.

Ở địa phương này, ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mơ hồ.

“Đây là ngôi làng quỷ dị nhất mà mình từng thấy. Mà thôi, cứ sống sót yên ổn trước đã. Trước khi đụng chạm đến nhiệm vụ tùy chọn kia, mình phải ưu tiên bảo vệ tính mạng trước đã.” Nhìn thoáng qua Vương Sư và Phùng Minh Long, chỉ dựa vào ba người chúng tôi sẽ chẳng thể nào chống lại với toàn bộ ngôi làng được đâu.

Nhìn ra ngoài cửa của ngôi nhà bằng đá này, cả ngôi làng đen kịt đột nhiên sáng lên bởi một vài ánh đèn. Chúng nhấp nha nhấp nháy khắp mọi nơi; một phần trong số các ngôi nhà bằng đá và bằng đất, nến trắng được thắp lên tại ngay cánh cửa.

“Họ đang làm gì thế?”

Con đường đất chạy từ Bắc sang Nam xuyên qua ngôi làng được chiếu sáng bởi những ánh nến này. Ngọn lửa của từng cây nên đang đung đưa trong gió lạnh, kéo dài những chiếc bóng của các ngôi nhà.

Không lâu sau, một âm kèn Xô-na vọng lại từ trong làng, nghe buồn da diết.

Mà tiếng kèn Xô-na này chỉ là mới bắt đầu, tựa như một dạng tín hiệu vậy. Dần dần, tiếng chiêng, tiếng trống bắt đầu vang lên rộn rã.

“Đây là những gì mà Lộc Thiện và những người khác nói về việc nghênh đón Thần đấy à?” Tôi nghiêng người đi khi đứng trong nhà, tránh để mấy người bên ngoài nhìn thấy. Nhờ vào Phán nhãn, tôi cũng có thể trông thấy nhóm dân làng ngoài kia.

Tiếng kèn Xô-na, giọng cười hòa cùng tiếng nhạc, chiêng và trống đi kèm với một nhóm người mặc áo choàng sặc sỡ đang diễn tấu kèn trống. Tất cả đều đeo mặt nạ giấy; mặt nạ họa hình trẻ em; động tác của họ rất khoa trương, như thể đang nhảy mua vậy.

“Ăn mặc màu mè như vậy, trông giống như tổ chức tiệc cưới nhỉ? Cơ mà, tại sao lại tấu vang những âm điệu thê lương thế kia? Nghe y hệt như làm đám tang đấy! Quá khó hiểu rồi.” Vương Sư trốn bên khung cửa bên kia, mở lời hỏi: “Hai người có biết họ đang làm trò gì không?”

“Sao anh lại quan tâm nhiều đến vậy? Có lẽ đó là phong tục địa phương mà thôi. Tôi nói này, hai anh có thể ngoan ngoãn ở yên trong nhà được không? Ngộ nhỡ bị phát hiện, bị tóm lấy, vậy khác gì chúng ta phụ lòng tốt của gia đình cô Lộc Thiện?” Phùng Minh Long đứng sau lưng tôi, thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài, vừa tò mò bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vừa lo lắng mình bị phát hiện.

“Đừng ồn ào! Cứ chờ xem chuyện gì xảy ra.”

Đội ngũ ở cổng làng bắt đầu di chuyển, đồng thời còn khua chiêng và gióng trống để mở đường. Ở giữa là bốn người đàn ông trung niên đang nâng theo một chiếc kiệu cao quá đỉnh đầu. Người đàn ông từng ngồi ngay lối ra vào của ngôi nhà bằng đá này cũng đang di chuyển trong đội hình khiêng kiệu đó. Mặc dù gã ta cũng đeo mặt nạ, nhưng tôi có thể nhận ra bộ quần áo thủ công đặc biệt của gã trong nháy mắt.

Chiếc kiệu không lớn lắm; không có ai bên trong cả. Thân kiệu được phũ kín bởi một tấm vài nhung đỏ thẫm và hoa văn Bát Tiên đồ. Đỉnh kiệu được thêu hình hai con rồng, bên trên được phủ bởi một tấm lưới gai lớn. Phần giữa của chiếc kiệu được trang trí bằng một đoạn lụa trắng dài.

“Kiệu đỏ trắng ư?” Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc kiệu kỳ quái như vậy. Trước đây, hôn nhân ở vùng nông thôn luôn là những chiếc kiệu to màu đỏ thẫm, cốt yếu mang ý nghĩa cầu may; do đó, chiếc kiệu màu đỏ trắng như này trông khá quỷ dị.

Tôi nghiêng điện thoại ra cửa, sau đó cúi đầu nhìn vào room livestream: “Bán Tiên, chiếc kiệu kia không có người ngồi, xung quanh được trùm bằng vải đỏ trong khi trên đỉnh kiệu lại được trang trí bằng vải trắng. Ngài có biết đây là chuẩn bị cho ai ngồi lên hay không?”

<i>Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành</i> đáp:

<i>- Vải đỏ xung quanh, treo vải trắng trên đầu - đây được gọi là kiệu Hồn. Mỗi nơi đều có phong tục khác nhau, ta cũng không thể tùy tiện suy đoán. Chỉ có thể xác định rằng, chiếc kiệu này chắc chắn không dành cho người ngồi.</i>

Tôi lặng lẽ gật đầu, sau đó nhớ đến câu nói ban nãy của Lộc Thiện - nghênh Thần.

“Trong ngôi nhà bằng đá kia có thờ tượng Song Diện Phật. Nếu vậy, bọn họ nghênh thần, chẳng lẽ là nghênh đón Song Diện Phật?” Tôi giật thót tim với ý nghĩ này của mình. Trong ấn tượng của tôi, Song Diện Phật và Âm Gian Tú Tràng là hai tay âm mưu bí ẩn nằm cùng đẳng cấp với nhau. Dĩ nhiên, là đẳng cấp cực cao mà còn lâu tôi mới đối phó nổi.

“Tình hình căng quá! Giả sử như người trong thôn đều là tín đồ của Song Diện Phật, một khi mình lộ diện, không những mình bị người người nhận ra thân phận thật sự, mà còn có thể bị cả làng vây công.” Ngôi làng này rất quỷ dị và khó lường; tôi còn chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây. Nếu thực sự phát sinh xung đột với họ, tôi ắt hẳn là người chịu thiệt.

“Xem ra, phải cố giấu mình cho cẩn thận, tuyệt đối không để bại lộ thân phận của bản thân.” Tôi thầm vui mừng vì đã không bồng bột đập vỡ tượng Song Diện Phật để lấy điểm tích lũy. Tiếp theo, tôi lùi về sau một bước, giấu mình trong bóng tối, chỉ mượn nhờ màn hình điện thoại để quan sát đội ngũ nghênh thần bên ngoài.

“Ngày hôm nay, người trong thôn muốn nghênh đón thần, mà Lục Hưng cũng tình cờ lên tàu vào hôm nay. Gã vốn dĩ là người trong ngôi làng này ư? Hay là nhận lệnh của Song Diện Phật mà tới nơi này, nhằm hoàn thành nghi thức cho người dân?” Ở đẳng cấp của Song Diện Phật, tầm nhìn của gã ta khác hẳn với người thường. Dù là tiện tay bố trí, cũng đều có thâm ý sâu sắc, huống chi là tự tay dàn xếp để đưa Lộc Hưng đến tận đây - thậm chí không tiếc hy sinh nhiều tính mạng đến vậy.

Đội ngũ dân làng nghênh Thần từ từ tiến đến, đánh trống khua chiêng vô cùng náo nhiệt, nhưng những người đi cùng đều đeo mặt nạ, im lặng mà bước, chẳng rõ vẻ mặt hiện tại như thế nào.

“Nhóm người này thực sự rất đáng sợ.” Phùng Minh Long thì thào. Cũng không thể trách gã vì có ý nghĩ như vậy. Con đường đất tối om, hai bên đều là những tòa nhà có cửa khép hờ, cứ cách vài mét lại có từng ánh nến. Những ánh lửa heo hắt kia phản chiếu lên từng chiếc mặt nạ vừa khóc vừa cười của trẻ em, chẳng khác gì bách quỷ dạ hành.

Đội ngũ kia nhanh chóng băng quang khu kiến trúc của mấy tòa nhà bằng đá; ba người ngoài chúng tôi nhanh chóng thụt đầu xuống, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Chờ tiếng kèn Xô-na vọng đi thật xa, chúng tôi mới dám thò đầu ra quan sát.

“Đi xa rồi à?” Vương Sư ló đầu ra trước, nhưng khi mới duỗi thân thể đến một nửa thì đột nhiên cứng đờ lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi và Phùng Minh Long cũng nhìn ra ngoài, trùng hợp trông thấy một đứa trẻ bị ngã ra giữa con đường đất vì đi chậm đội hình. Và dĩ nhiên, nó đang nhìn thẳng vào ba chúng tôi.

“Bị... bị phát hiện rồi!”

Đứa trẻ kia chỉ cao đến khoảng đầu gối của tôi; khuôn mặt nhỏ nhắn của bị bị che kín sau chiếc mặt nạ bằng giấy. Chúng tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của nó hiện giờ, trước mặt chỉ toàn là các đường hoa văn kỳ quái của chiếc mặt nạ.

“Hình như nó đang cười?”

Lúc này, chúng tôi chẳng biết nên xử lý thế nào cả. Thằng nhóc đi chậm đội hình này là một biến cố ngoài ý muốn.

Đội ngủ nghênh Thần dần dần tiến đi xa. Đứa trẻ đeo mặt nạ giấy nhìn chúng tôi hồi lâu; và thay vì thét to lên để cảnh báo dân làng, nó chỉ lảo đảo chạy theo cho kịp đội ngũ.

“Làm sợ bóng sợ gió một hồi.” Phùng Minh Long thở phào nhẹ nhõm, sau đó dựa lưng vào tường để nép vào trong nhà. Trong khi đó, tôi và Vương Sư quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt đầy u ám; bởi vì, cả hai đều thầm cảm thấy có gì đó bất ổn sắp xảy ra.