TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 445: Mày là Soán Mệnh sư!!!

Lời nói của cô tiếp viên như ám chỉ điều gì khác nữa, nhưng khi tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì cô ta đã đưa chiếc bát sứ lên miệng tôi.

Đây là một chiếc bát sứ trắng tinh, nhìn không ra xuất xứ ở tháng năm nào. Nước trong bát nghiêng nhẹ, nhưng dù đoàn tàu có gập ghềnh thế nào thì cũng không đổ bất cứ một giọt nào ra ngoài.

“Uống đi.” Giọng nói của cô ấy có một ma lực rất kỳ lạ, khiến tôi không thể chống cự lại. Mắt tôi cứ thế mà mê ly dần; nhưng ngay thời khắc khẩn cấp, một cơn đau buốt trong ngực chợt nhói lên, cũng giúp tôi thanh tỉnh lại.

Lúc này, môi tôi đã chạm vào thành bát; bọt nước trong bát sứ đã bắn tung tóe vào môi tôi.

Tôi vung tay thật mạnh, đánh rớt cái bát xuống lần nữa. So với lần trước, lần này tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Tôi biết rằng mình không thể ngồi chờ chết được nữa, buộc phải phản kháng.

“Tôi chỉ muốn tốt cho anh mà thôi. Chẳng phải anh thực sự muốn biết câu trả lời à? Uống đi! Rồi anh sẽ hiểu mọi chuyện.” Từng câu từng chữ của cô nhân viên đầy tính mê hoặc, nhưng tôi đã sớm nhận ra trò hề của cô ta. Đoán chừng, Lô Văn Xương cũng vì bát nước này mà trở thành bộ dáng kia. Tôi không thể nào đụng vào nó được, dù một giọt cũng không.

“Uống đi! Nếu không uống, anh sẽ mãi mãi ở lại đoàn tàu này. Nghĩ về các hành khách trong toa tàu ngày 23/10 đi. Đừng nói là anh cũng muốn biến thành bộ dạng giống như họ nhé?” Chẳng biết lúc nào mà cô ta lại cầm lên chiếc bát ấy lần nữa, nâng lên trước mặt tôi. Cô ta không ép buộc tôi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy áp lực vô cùng.

Tôi lùi lại một bước, tính toán thời gian. Từ điểm dừng gần nhất đến bây giờ, cũng đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi; tôi chỉ cần trì hoãn đến điểm dừng kế tiếp là được. Kể như, tôi còn có Vương Sư tiếp ứng. Gã ấy nắm giữ điểm yếu của cô tiếp viên này. Bây giờ, tôi ước chừng có 30% cơ hội để trốn thoát thành công từ tay cô tiếp viên trước mặt.

Theo tôi, xác suất này đã đủ cao rồi. Dù sao đi nữa, đây cũng là một môi trường hoàn toàn xa lạ; tất cả các bố cục đều mang tính tạm thời. Tôi đã tranh thủ hết mọi cách rồi.

“Chờ một chút, phải trì hoãn thêm nữa. Càng gần đến trạm dừng, cơ hội thoát thân càng cao.” Tôi thầm nhủ, cũng không kịp nhìn xem thứ gì trong ngực vừa giúp mình thức tỉnh, dùng hai tay nhận lấy chiếc bát từ cô tiếp viên.

“Uống đi, uống đi, uống đi! Quên đi mọi ưu phiền, tìm được chính mình, sẽ hiểu được mọi chuyện, có thể thấy được con người mới tinh.” Cô tiếp viên liên tục thúc giục, còn tôi thì cố gắng trì hoãn. Tôi cầm bát sứ bằng cả hai tay, từ từ nâng nó lên, đưa qua chóp mũi.

Nước trong bát không màu, không vị, giống như nước lã thông thường.

“Uống, uống nhanh đi!” Thời gian trôi qua từng giây, từng phút. Sắc mặt của cô tiếp viên cuối cùng cũng thay đổi. Cô ta nhận ra tôi đang cố ý trì hoãn, thế nên nói ngay: “Mày quả nhiên khác với những kẻ khác, năm lần bảy lượt thoát khỏi sự khống chế của tao. Rốt cuộc, mày là ai?”

“Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Nếu cô thực sự muốn trao đổi sâu sắc với tôi, thì hãy nhớ tên tôi trước. Tên tôi là Lộc hưng.” Tự biết mình không thể trì hoãn thêm được nữa, tôi bèn quyết đoán ra tay, đánh ra lá bùa Trấn áp mà mình từng lấy từ Lục Cẩn.

“Ngũ phương Thần tướng, cho ta mượn pháp uy! Cấp cấp như luật lệnh!” Dùng một tay kết ấn, tay còn lại đánh ra bùa Trấn áp; nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, lá bùa do chính Thiên sư của Diệu Chân vẽ ra lại không hề có tác dụng với cô gái trước mặt này!

Không có thần quang xuất hiện, Đạo vận cũng không được kích hoạt - lá bùa cứ giống như một tờ giấy bình thường lơ lửng trên không trung. Thậm chí, do trọng lực nên lá bùa bay được nửa đường thì rơi xuống đất, chưa hề chạm đến người cô tiếp viên kia.

“Có chuyện gì vậy ?!” Bùa chú chính là lá bài tẩy cuối cùng của tôi; nhưng lá bùa Trấn áp này lại chẳng có tác dụng gì cả.

“Thì ra là một tên đạo sĩ lên tàu. Tao đã nhận ra mày có vấn đề từ lâu rồi.” Cô tiếp viên mở miệng, lộ ra một nụ cười kinh hãi: “Muốn thi triển Đạo thuật, cần phải câu thông với thần linh ở ngũ phương. Thật không may, chuyến tàu này chạy ở giữa khe hở của Âm và Dương, cô lập tất cả mọi thứ. Đạo thuật của mày không có tác dụng gì đâu.”

Cô ta bước về phía trước một bước; ngũ quan trên khuôn mặt tự rách toạt ra, dần có dấu hiệu biến thành một con quái vật: “Uống nước Vong Ưu trong chiếc bát đó đi. Tao sẽ tha thứ cho mày, bằng không...”

“Nhất xách - tội nghìn năm, Nhị xá - sầu vạn năm, Tam xá - bệnh kinh niên, Tứ xá - tai họa từ nước và lửa, Ngũ xá - họa trộm cướp, Lục xá - thân nữ nhi yếu ớt, Thất xá - nợ nần nhân quả từ kiếp trước, Bát xá - miệng lưỡi thị phi, Cửu xá - hình phạt ngục tù , Thập xá - gia đình tù túng! Pháp lệnh thập đạo, Bách xá hộ thân!”

Thấy bùa chú tấn công không hiệu quả, tôi bèn cố gắng sử dụng lá bùa hộ mệnh duy nhất của mình - lệnh Bách xá.

Lá bùa dính vào người tôi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Những hoa văn của Đạo thuật cứ như vật chết; tất cả những thứ liên quan đến Đạo Pháp đều không thể sử dụng được trên đoàn tàu này.

Tôi nhíu chặt mày, đây là một tình huống rất không ổn.

Ban đầu, tôi định sử dụng lá bùa Bắc Đẩu đại thần chú như một lá bài tẩy; nhưng bây giờ, có vẻ như đây chỉ là mơ tưởng hão huyền.

“Uống đi! Sống chết có số, mày không trốn thoát được đâu.” Cô tiếp viên lúc này đã hoàn toàn biến thành một con quái vật. Giọng nói của cô ta khàn đi, nghe rất khó chịu; cả khuôn mặt cũng biến dạng, ngũ quan trông cứ như ghép nối ngẫu nhiên lại từ các bộ phận của nhiều người khác nhau, cực kỳ mất cân đối.

“Cút đi!” Nỗi sợ hãi trong lòng tôi từ từ lớn dần lên; dù bề ngoài bình tĩnh thản nhiên, chẳng qua đây chính là tự lừa dối mình.

Tôi tung ra thêm vài lá bùa liên tiếp, nhưng không cái nào có tác dụng cả. Một cảm giác bất lực dần dần hình thành trong tâm tưởng của tôi.

“Mày chỉ là một con cá nhỏ nhảy ra khỏi dòng sông dài của số phận mà thôi. Cho dù mày nhìn thấy cảnh vật mà người khác không thể nhìn thấy, rồi mày cũng sẽ lại rơi xuống dòng sông ấy. Định mệnh đã an bày, mọi thứ đều không thể thay đổi!” Dường như có một thứ gì đó muốn chui ra từ đằng sau cô tiếp viên. Cô ta vẫy tay về phía bức tường ở cả hai bên; những khuôn mặt trong các bức chân dung kia từ từ thức tỉnh, giống như những người sống vậy. Họ sợ hãi, buồn bã hoặc tức giận...hàng loạt các giọng nói đủ hết mọi thể loại tràn vào tai tôi, vô số tạp niệm đánh thẳng vào đầu óc tôi.

Nếu không nhờ nhiều lần livestream lúc trước, ý chí cứng như thép nguội, e rằng ý thức của tôi lúc này đã bị nhấn chìm từ lâu. So với dòng tạp niệm vô tận ở xung quanh, ý chí đơn lẽ của một người chẳng khác gì một viên đá nhầm giữa biển xanh vô tận vậy.

“Tiểu đạo sĩ, để tao xem mày có thể trụ được bao lâu. Có rất nhiều con cá nhỏ muốn thoát khỏi dòng sông số phận, nhưng kẻ thành công thoát thân lại chưa đến mười đầu ngón tay.” Cô tiếp viên lúc này đã biến thành một con quái vật thật sự. Giọng nói của cô ta không phải là nam, nhưng cũng không là nữ. Thân thể cũng đã biến hóa cực đại, mà phần nổi bật nhất chính là thân hình. Chiều cao của cô ta không ngừng tăng lên; dưới mái tóc đen rũ xuống, đỉnh đầu chạm tới đỉnh đoàn tàu, cao gần tám thước!

“Đây là loại quái vật gì?” Đạo pháp đã vô dụng, tôi cố dùng ý chí để kháng cự lại. Cũng may, đám tạp niệm kia cũng không hề đồng lòng ảnh hưởng tôi, mà chỉ phân tán ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ xung quanh mà thôi.

“Đạo pháp đã vô hiệu, vậy mình sẽ thử dùng Phật pháp vậy. Chuyến tàu này đi thông Âm tào Địa phủ, còn Thiên Tâm Thượng Nhân từng truyền cho mình bản kinh Địa Tạng, có thể đối ứng với Địa ngục Ma Ha, hy vọng là có thể sử dụng được tại đây.” Tôi bèn giữ vững bản tâm, quan tưởng Địa Tạng Vương Bồ tát, không dám phân tâm mảy may một chút nào.

“Vô thượng thậm thâm vi diệu pháp, bách thiên vạn kiếp nan tao ngộ. Ngã kim kiến văn đắc thụ trì, nguyện giải Như Lai chân thực nghĩa.

Trí tuệ âm lý, cát tường vân trung, vi Diêm Phù Đề khổ chúng sinh, tác đại chứng minh công đức chủ. Đại bi đại nguyện, đại thánh đại từ, bản tôn Địa Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát!”

Không giận nhưng tự uy, ý chí của tôi tựa như một tượng Phật bằng vàng, vượt qua mọi tạp niệm của chúng sinh, được vạn đạo hồng trần tôi luyện. Giờ khắc này, xung quanh tôi dường như đang tỏa ra một vầng sáng lành, tựa như kim cương.

Linh đài của tôi quay về với trạng thái thanh minh, và nhờ vào việc chịu đựng tạp niệm cọ rửa nãy giờ, tôi đã đạt được lợi ích cực lớn. Chịu đựng bằng ý chí, giống như rèn tốt một lưỡi dao, giờ là lúc bộc phát sự sắc bén!

“Song tu cả Phật và Đạo à? Xem ra, tham vọng của mày cũng không nhỏ nha.” Cô tiếp viên nhíu mày, vươn tay chộp về phía tôi. Hình thể của cô ta càng lúc càng biến lớn, cánh tay vươn tới trước ngực tôi: “Nhưng không ai có thể thoát khỏi vận mệnh cả. Uống xong nước Vong Ưu đi, quên đi tất cả mới là lựa chọn tốt nhất của mày.”

Đầu ngón tay sắc nhọn như dao đâm vào ngực tôi. Dưới sự tấn công của tạp niệm chúng sinh, tôi hầu như chỉ đủ sức để tự bảo vệ mình, làm gì còn đủ sức để chống đỡ đòn đánh của cô ta nữa. Nhưng ngay khi tôi vừa chuẩn bị bỏ cuộc, cô tiếp viên đột nhiên hét lên, và những ngón tay cô ấy dần tan ra hơn một nữa, như những tinh thể băng vỡ nát vậy.

Cùng lúc đó, cảm giác nóng bỏng từ lồng ngực quét qua khắp cả cơ thể; tất cả những tạp niệm đều bị đuổi ra khỏi tâm trí tôi ngay lập tức.

“Đùng!”

Một nửa tấm thẻ bài màu đen đầy vết nứt rơi khỏi ngực tôi, chữ “Tử” kia đã biến mất. Bốn góc của tấm lệnh bài hiện lên rõ rệt các chữ Quý Nhân, Thiên Y, Tướng Tinh và Hồng Loan.

“Thần sát Bát tự? Số Mệnh? Mày à Soán Mệnh sư!!!” Cô nhân viên thét to, âm thanh vô cùng bén nhọn, khiến tất cả những bức tranh trên tường đều nhăn nhó thống khổ, bịt kín cả hai tai.

Trên thực tế, tôi còn kinh ngạc hơn cả cô tiếp viên nữa. Diễn biến vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Lúc này, khi thấy cơ thể mình đã hồi phục lại, tôi lập tức nhặt lấy một nửa tấm lệnh bài Soán Mệnh sư trên mặt đất kia lên, cầm theo chiếc bát sứ có thể chứa nước vĩnh viễn không tràn kia, xoay người bỏ chạy thục mạng.

“Những kẻ tránh thoát số mình của mình, đều đáng chết!”

Sau lưng vang lên tiếng gầm rú của cô tiếp viên; tôi không dám quay đầu lại, vội vàng chạy như điên về phía trước. Hiện tại, tôi chỉ mong Vương Sư có thể mang đến cho tôi một điều bất ngờ.