Tại sao tôi lại xuất hiện trong toa tàu ngày 30/10?
Người đó đúng là tôi! Anh ta trông giống hệt tôi! Nhưng nếu anh ta là Cao Kiện, vậy tôi là ai?
Vấn đề này đột ngột đủ đẳng cấp trở thành một câu hỏi ở tầm cỡ triết học, lần đây là lần đầu tiên mà tôi cảm thấy bàng hoàng đến vậy.
“Bình tĩnh đã! Kết hợp với những manh mối mà mình đã có, chuyến tàu này chỉ chở toàn người chết; số toa tương ứng với ngày hành khách tử nạn.” Tôi cố nén sợ hãi khi nhìn mình đang ngồi trong toa tàu ngày 30/10: “Theo góc nhìn này, sự xuất hiện của mình trong toa tàu ngày 30/10 có nghĩa là: Mình sẽ chết vào ngày 30/10 ư?”
Đây là một tin xấu, cũng là một tin tốt.
Tin xấu chính là tôi đã chứng kiến tận mắt về cái chết của bản thân. Tin tốt là tôi đang quay livestream vào ngày 29/10. Tôi đã nhìn thấy chính mình trong toa tàu ngày 30/10, có nghĩa là tôi sẽ an toàn sống sót qua kỳ livestream thứ 11 này ư?
Tôi sẽ không chết vào ngày 29/10, mà là ngày 30. Đây giống như một dự đoán vô căn cứ, tất cả chỉ dựa trên suy đoán của cá nhân tôi.
“Thật thú vị, chuyến tàu này càng ngày càng thú vị.” Tôi nhìn qua ô cửa sổ nhỏ chính giữa cánh cửa sắt, quan sát bản thân đang ngồi im lặng trong toa 30/10.
Cảm giác này rất đặc biệt! Con người khi đứng đối diện với mặt gương trong một thời gian dài, sẽ thấy mình trong gương dần trở nên xa lạ. Nguyên nhân của hiện tượng này là do ý thức não bộ luôn tập trung vào một tổng thể quen thuộc trong suốt một thời gian dài, và khi chú ý đến từng chi tiết nhỏ sẽ tự động sinh ra cảm giác lạ lẫm.
Tuy nhiên, tôi không gặp phải cảm giác này ở thời điểm hiện tại. Có một giọng nói yếu ớt ẩn sâu trong tâm trí nói với tôi rằng, người ngồi trong toa tàu đó chính là tôi.
Điều này hoàn toàn ngược lại với việc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Vẫn có một chút khác biệt giữa tôi trong toa tàu ngày 30/10 và tôi hiện tại. Tôi ở kia đang gục đầu xuống, dường như đã mất đi ý thức của chính mình, khuôn mặt thì tái nhợt và đôi môi bị lở loét, sưng phù lên như bị ngâm trong nước vậy
“Nguyên nhân cái chết của mình dường như liên quan đến nước.” Tôi cũng muốn xem xét kỹ hơn, nhưng hầu hết các hành khách trong toa tàu 29/10 đều đã ngồi xuống đúng chỗ. Tôi không còn nhiều thời gian nữa.
“Chờ đã, có gì đó sai sai.” Tôi nhíu mày thật sâu. Sau khi quan sát cẩn thận hơn, tôi phát hiện ra rất nhiều điều bất thường. Ví dụ, trong toa tàu ngày 30/10, tôi ăn mặc hoàn toàn khác với bây giờ. Tôi của ngày 30/10 đang mặc một bộ veston màu đen, trên cánh tay còn quấn một mảnh vải trắng nữa.
Vì tính cách cá nhân, tôi không hề thích mặc quần áo trang trọng như thế. Vậy, tôi sẽ phải mặc trang phục như thế trong những trường hợp nào?
“Điều gì sẽ xảy ra vào ngày 30/10 đây? Mặc đồ như thế, dường như là để dự đám tang của một ai đó thì phải?”
Lúc này, tôi đã vượt qua nỗi kinh hoàng ban đầu, liên tục đập mạnh vào cửa toa tàu, cố gắng gây chú ý với tôi trong toa tàu ngày 30/10 kia.
Tôi hiểu bản thân mình hơn bất cứ ai khác. Nếu người đó thực sự là tôi, bất kể điều gì xảy ra với anh ta hoặc tình huống nguy hiểm đến mức nào, anh ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc, miễn là vẫn còn một tia hy vọng. Do đó, tôi và anh ta chắc chắn sẽ có thể giao tiếp lẫn nhau được.
“Đùng! Đùng!” Cửa sắt phát ra tiếng động rất lớn, nhưng tôi ở đằng kia vẫn giữ nguyên tư thế cũ trong toa tàu ngày 30/10, vẫn im lặng cùng tuyệt vọng, mang đến một cảm giác đầy chết chóc.
“Đoàn tàu chết tiệt này!” Tôi cố gắng mở khóa, trong lòng cảm giác vô cùng nôn nóng. Nhưng sau một thời gian dài cố gắng mà không thành công, tôi đành bó tay và quay lại toa tàu ngày 29/10.
Ngồi lại chỗ của mình, tất cả các hành khách khác cũng đã lên tàu. Cô tiếp viên cầm cuốn sổ da bìa vàng tình cờ nhìn về phía chỗ tôi.
Tôi hơi chột dạ nên cúi đầu xuống, không rõ cô tiếp viên này có biết chuyện xảy ra trong toa tàu ngày 30/10 hay không. Theo thông tin tôi có trước đó, có lẽ cô tiếp viên này cũng chưa từng bước vào toa tàu ngày 30/10. Nếu suy nghĩ theo cách bình thường, ngày đó vẫn chưa tới, không ai có thể nghĩ rằng sẽ có người ở bên trong.
“Lý do mà mình xuất hiện ở toa 30/10 có lẽ là vì lúc này mình đang ở trên chuyến tàu này. Mình còn sống ở toa ngày 29/10, mình đã chết lại ngồi trong toa ngày 30/10. Giữa sự sống và cái chết, chỉ cách nhau một cánh cửa sắt. Mình có thể nhìn thấy cái chết, nhưng lại không thể thay đổi được. Đoàn tàu này càng lúc càng thú vị.” Tôi hiểu quá ít về đoàn tàu này, vừa định hỏi ý kiến của các khán giả đang xem livestream nhưng lại sợ cô tiếp viên đang đứng gần đó phát hiện ra. Tôi e là một vài động tác tối nghĩa của mình sẽ khiến cô ta chú ý. Đặt trường hợp cô ta đến đây cướp lấy chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng của tôi thì lại hỏng bét mọi việc.
Cô tiếp viên phác thảo gì đó trên cuốn sổ da bìa vàng, đếm từng cái tên. Đoàn tàu chậm rãi khởi hành, còn tôi thì giống như đang ngồi trên đống lửa, chờ cô tiếp viên kia đến.
Tại thời điểm này, tôi không thể trông cậy vào ai được cả; tự mình sẽ phải đối mặt với nỗi kinh hoàng sắp tới. Tôi dần bình tĩnh lại: “Nếu mình sẽ chết vào ngày 30/10, vậy hôm nay dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, ắt hẳn cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Chuyện gì đến sẽ đến, không sớm thì muộn, có trốn tránh cũng vô ích mà thôi.
Sau khi thống kê xong, cô tiếp viên cất cuốn sổ da bìa vàng, sau đó bước về phía tôi: “Đứng dậy, đi theo tôi.”
Giọng điệu của cô ấy rất mạnh mẽ, không phải trưng cầu ý kiến, mà là ra lệnh.
Chưa đến giây phút cuối cùng, tôi chưa muốn sử dụng đến vũ lực, thế nên bèn đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo cô tiếp viên. Tôi rời khỏi toa tàu ngày 29/10, đi qua toa 28 và 27, tiến thẳng đến cửa vào toa tàu ngày 26/10. Cô tiếp viên chợt quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên: “Tại sao anh không tỏa ra tử khí?”
Tôi dừng lại một lúc trước khi hiểu ra rằng, tử khí mà cô tiếp viên vừa nói chính là mùi thối nồng nặc của Lô Văn Xương.
“Mỗi một hành khách đều lên tàu vào một ngày cố định, chỗ ngồi cũng giống nhau. Nếu hành khách tự ý rời khỏi toa tàu của mình, thân thể sẽ không được bảo hộ, tỏa ra tử khí”. Cô tiếp viên chặn ngay cửa ra vào của toa tàu ngày 26/10, lấy cuốn sổ da bìa vàng của mình ra rồi bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.
“Thân thể à?” Tôi để ý đến những từ ngữ được cô tiếp viên này vừa dùng, sau đó càng cảm thấy bối rối hơn. Theo suy đoán trước đây của tôi, tất cả các toa tàu đều chở người chết cả đấy; hay nói đúng hơn, chính là linh hồn của người chết. Vậy, linh hồn thì làm sao có thân thể được?
Nghĩ đến đây, tôi vô cùng nghi ngờ về ý nghĩa tồn tại của chuyến tàu này.
Lúc đầu tôi nghĩ rằng, đoàn tàu này hẳn là biểu hiện của một loại trật tự giữa trời đất. Đầu tháng 9, vào ngày Tiết Trùng cửu, Dương khí giữa đất trời rất nồng đậm, khiến quỷ hồn phải lẩn tránh khắp nơi. Vì vậy, chuyến tàu này xuất hiện dưới lòng đất, chạy xuyên quang thành thị, chở những vị khách là cô hồn dã quỷ đi về Âm phủ.
Nhưng càng tiếp túc sâu hơn, tôi đã phát hiện ra rằng, chuyến tàu này không đơn giản như tôi từng tưởng tượng. Nó dường như còn ẩn giấu những bí mật sâu xa hơn nữa.
“Người chết, người sống, ý thức bản thân, thân thể, linh hồn...” Lúc lên tàu, tôi cứ nghĩ là mình đã ổn định được tình hình rồi. Tôi đã đoán được nội dung chính của nhiệm vụ livestream lần này; nhưng từ khi trông thấy bản thân mình đã chết đi và ngồi yên lặng trong toa tàu ngày 30/10, lòng tôi bỗng trở nên rối bời, thế cục xung quanh lại trở nên rối rắm.
“Có phải điểm đến của chuyến tàu này là ở Âm phủ hay không? Trên chuyến tàu này, liệu có điều gì còn đáng sợ hơn cô tiếp viên hay không?” Trong lúc tôi đang suy tư, cô tiếp viên vẫn cứ cười nhẹ giễu cợt, sau đó dùng một tay bóp chặt vào bờ vai của tôi, lôi tôi vào toa tàu ngày 26/10.
Đây là lần thứ hai tôi tiến vào toa tàu ngày 26/10. Bị cô tiếp viên giữ chặt bả vai, cô ấy mạnh đến mức tôi không có cách nào phản kháng lại cả. Lúc này mà muốn thoát thân, cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh của người khác.
Đảo mắt một vòng, tôi nhìn thấy chiếc giường nơi Vương Sư đang nằm, thế là dần ấp ủ một ý tượng cực kỳ mạo hiểm.
Tôi dùng tay trái nắm lấy cánh tay của cô tiếp viên; bàn tay vô cùng nhỏ nhắn của cô ta lạnh lẽo như băng đá, hoàn toàn trông không có vẻ gì là đang ẩn giấu một sức mạnh khổng lồ bên trong cả.
“Chờ một chút! Tôi muốn biết cô sẽ dẫn tôi đi nơi nào? Tôi sẽ trở thành y hệt như người vừa rồi sao?” Tôi cố ý nói lớn hơn, cố gắng để Vương Sư ở cạnh bên nghe thấy.
“Cứ đi theo, rồi sẽ biết.”
Cô tiếp viên bắt đầu nóng nảy dần, nhưng lần này tôi cũng không nhún nhường nữa. Dựa lưng vào một chiếc giường nào đó, tôi dùng hai tay nắm chặt lấy tay vịn, tiếp tục thét to: “Nếu cô không nói cho tôi biết, chờ lát nữa mà tôi đánh mất ý thức của mình rồi, thì cô sẽ phải hối hận đấy!”
Cô tiếp viên kia chợt hơi bối rối vì nghe mấy câu vừa rồi của tôi. Trên thực tế, tôi nói mấy câu này không phải để cô ta nghe, mà là dùng để uy hiếp Vương Sư.
Con cáo già kia lên tàu sớm hơn tôi 2 ngày, lại còn biết được một điểm yếu của cô tiếp viên này. Tôi đứng cạnh giường gã rồi hét lên như vậy chỉ để nói cho gã biết rằng, mau nói cho tôi biết điểm yếu đó. Bằng không, nếu tôi mất đi ý thức, gã cũng đừng hòng xuống tàu.