Sau khi nghe những lời của Lưu Hân và nhìn những thay đổi của cô ấy vào lúc này, tôi lập tức nghĩ ra rất nhiều thứ.
Nữ sinh viên mà cô ấy nhìn thấy chính là bản thân mình. Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy chứng kiến cái chết của chính mình. Loại trải nghiệm này rất đặc biệt, đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều này.
Lưu Hân trước mặt đã mất đi khuôn mặt thuần khiết đáng yêu của ban nãy; vốn dĩ là thân thể nảy nở của thiếu nữ mới trưởng thành, hiện tại cũng đã biến dạng. Xương cốt nửa thân trên của cô ta dường như bị vật nặng đè lên nên lõm vào phía trong, vì bị máu thấm ướt nên dính chặt vào áo ngoài.
Giữa đoàn tàu yên tĩnh, Lưu Hân gây ra động tĩnh khá lớn. Hành khách ở các hàng ghế xung quanh khẽ run lên; những cái đầu đang cuối xuống của “họ” dần có xu thể ngẩng dậy.
“Lưu Hân, em bình tĩnh lại đi.” Thành thật mà nói, sự thay đổi đột ngột của cô gái cạnh bên cũng là một bài kiểm tra rất lớn cho sức chịu đựng tâm lý của tôi.
Vẻ đẹp ngây thơ bỗng chốc biến thành một nữ thi bê bết máu; tôi liên tục nói chuyện để an ủi cô ấy, cố gắng ngăn cô ấy cuồng loạn hét lên, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Lưu Hân giống như một bệnh nhân động kinh bị kích thích nghiêm trọng; giọng nói của cô ấy cứ bén nhọn dần. Trước bộ dạng đau đớn của cô ấy hiện tại, tôi càng cảm thấy vô cùng bất an.
“Anh Lộc Hưng, làm sao cho cô ấy câm miệng ngay đi! Nếu tiếp tục gây chuyện, đánh thức tất cả những người trong chuyến tàu này thì hậu quả sẽ rất thê thảm đấy!” Một phần nhỏ của thân thể Phùng Minh Long vẫn đang ló ra bên ngoài hàng ghế. Vị trí ngồi chỉnh tề thế này mà bỗng dưng chỉ có mỗi gã bì ló ra bên ngoài, rất dễ khiến người chú ý.
Tôi cũng biết mình không thể để Lưu Hân tiếp tục nổi điên thế này, bèn mạnh dạng đưa tay che miệng cô ấy lại, sau đó ôm cô ta vào lòng: “Đều là giả, đều là giả thôi em...”
Cảm giác của tôi lúc này tựa như mình đang ôm vào một khối ngọc điêu khắc vậy, khó mà miêu tả thành lời. Lạnh lẽo như băng đá, trơn trượt, từng luồng hơi lạnh thẩm thấu vào cơ thể tôi, cũng khiến Âm mạch trong người tôi tự động hấp thu lấy.
Có một tiếng nức nở nho nhỏ vang lên từ lồng ngực tôi; Lưu Hân không còn nổi điên nữa, tôi cũng từ từ buông tay ra.
Khi cô ấy bình tĩnh hẳn, tôi cúi đầu nhìn sang. Người phụ nữ trong vòng tay tôi đã trở lại hình dáng cũ, không còn máu me đầm đìa nữa, vết thương trên trán cũng đã lành, chỉ là cặp kính mắt nằm lệch trên sống mũi của cô ấy, trông cũng khá dễ thương.
“Hồi phục rồi chứ?” Tôi và Phùng Minh Long đều ngạc nhiên, nhưng bản thân cô gái ấy cũng không nhận thấy có điều gì bất thường.
Cô ta đẩy tôi ra, ôm vẻ mặt ủ rũ nhích hẳn về phía gã vô gia cư; vẻ mặt trông nhợt nhạt hơn khi trước rất nhiều.
Tôi sợ kích thích đến cô gái này sẽ gây ra nhiều sự biến hóa khó lường khác nên không hỏi thêm câu nào nữa. Nhìn lại chiếc áo của mình không hề dính một vết máu nào, chuyện xảy ra vừa rồi cứ như là ảo giác vậy.
“Thời gian trên điện thoại của Lưu Hân bị đóng băng lúc 11:10 phút. Cô ấy nhìn thấy được bản thân trông như thế nào khi sắp chết. Vì vậy, thời điểm này có khả năng là thời gian tử vong của cô ấy! Khi con người chết đi, thời gian của Dương gian hẳn sẽ dừng lại ngay khoảnh khắc đó.” Đây chỉ là suy đoán của tôi, không có bất cứ cơ sở nào: “Lúc ở ga tàu điện ngầm Bắc Giao, Giang Thành, mình từng chú ý đến giờ giấc đến vài lần, bao gồm cả thời điểm cuối cùng lúc chờ đoàn tàu này đến. Đồng hồ treo tường nơi đó luôn đứng yên ở khung giờ 11:11 phút. Rốt cuộc, ai mới là người tử vong khi đó? Gã vô gia cư? Phùng Minh Long? Hay chính là bản thân mình?”
Dường như định dạng thời gian đang biểu thị thời khắc tử vong của từng người. Nghĩ đến đây, tôi bèn lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó nhìn vào: “00:16 phút.”
Số giây vẫn đang nhảy tới, thời gian của tôi vẫn đang trôi qua bình thường.
“Có vẻ như lúc mình trốn trong nhà vệ sinh, những người khác trong ga tàu điện ngầm đều bị Huyết hồ giết chết. Mình đã may mắn thoát chết.” Nghĩ thế, tôi lại nảy sinh một nghi ngờ khác: “Chỉ có gã vô gia cư và Phùng Minh Long ở lại ga tàu điện ngầm vào thời điểm đó. Vậy, 11:11 phút đại diện cho ai chết trong hai người đó nhỉ?”
Tôi thầm nghĩ, tỷ lệ mà gã lang thang đã chết có vẻ cao hơn một chút. Bởi vì mặc dù Phùng Minh Long tỏ vẻ chỉ là một kẻ rất bình thường, nhưng trước đây gã từng làm một chuyện khiến tôi vẫn rùng mình khi nhớ lại.
Gã đã lặng lẽ ẩn mình bên trên buồng vệ sinh cạnh bên, nhìn chằm chằm vào tôi trong một thời gian rất lâu. Mà trong vấn đề này, năm giác quan của tôi đã được cường hóa gấp nhiều lần, người bình thường dù có cẩn thận đến mấy cũng bị tôi cảm nhận được. Nhưng trong căn nhà vệ sinh kia, giữa bóng tối, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng - còn có một người khác đang đứng bên cạnh tôi nữa.
“Có lẽ lúc đó, gã ấy đã không còn là người rồi.” Tôi liếc nhìn Phùng Minh Long vẫn đang trầm giọng than thở bên cạnh. Ngay lập tức, một nghi ngờ khác xuất hiện: “Tại sao gã lại có chỗ ngồi? Nếu mình đoán không lầm, những hành khách trên chuyến tàu này ắt hẳn đều là những người đã chết. Lưu Han bị tai nạn xe cộ, gã vô gia cư có lẽ là bị Huyết hồ giết chết. Vậy, Phùng Minh Long cũng là nạn nhân của Huyết hồ ư?
Mà không hợp lý! Theo những gì gã kể nói lúc đầu, khi mình vào nhà vệ sinh chưa được bao lâu thì gã cũng bước vào kiểm tra xem có hành khách nào nán lại trong nhà vệ sinh hay không. Lúc đó, gã phát hiện ra tôi nên lập tức nấp ngay vào buồng bên cạnh, lén lút theo dõi tôi. Như vậy, đáng nhẽ ra gã phải ở hẳn luôn trong buồng vệ sinh đó, không hề đi ra ngoài. Nếu gã ra ngoài, mình vốn dĩ sẽ có thể nghe thấy tiếng bước chân.”
Toàn bộ quá trình không hề phức tạp, nhưng giữa từng giai đoạn lại xuất hiện điểm bất hợp lý; điều này khiến tôi khó mà phán đoán chính xác được.
“Rốt cuộc, vấn đề ở đâu đây? Huyết hồ không vào nhà vệ sinh, mình và Phùng Minh Long vẫn luôn nán lại trong nhà vệ sinh một lúc lâu. Vậy tại sao gã lại có chỗ ngồi riêng trên chuyến tàu này? Nói cách khác, gã chết như thế nào?” Tôi liếc nhìn Phùng Minh Long. Người này ban đầu cho tôi một cảm giác rất bình thường, khiến tôi tôi không mảy may nghi ngờ. Gã cư xử như một nhân viên ga tàu điện ngầm phổ thông vậy.
“Sau khi Lưu Hân lên xe, cô ấy không nhận ra rằng mình đã chết. Cô ta đã chứng kiến cái chết của mình dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc. Nói cách khác, một thời gian sau khi chết, con người có thể sẽ hành động dựa theo trí nhớ và chấp niệm của bản thân. Mà nếu như vậy...” Tôi mơ hồ cảm thấy một điều gì đó: “Chẳng lẽ, gã Phùng Minh Long này đã chết trước khi mình đến trạm tàu điện ngầm kia sao?”
Tôi chợt rùng mình bởi giả thuyết này. Vốn dĩ, tôi có Phán nhãn; nhưng trong suốt thời gian dài nói chuyện với gã, tôi không hề nhận ra bất cứ điều gì khác thường.
“Nghĩ kỹ lại xem! Phùng Minh Long đã chết từ lâu rồi. Gã lang thang trong ga tàu điện ngầm như một bóng quỷ du đãng rồi chủ động đi tìm mình với vẻ nhiệt tình sốt sắng. Thậm chí, gã còn âm thầm quan sát mình trong bóng tối suốt một thời gian dài. Mục đích của gã khi làm vậy là gì?”
Phùng Minh Long đang ở bên cạnh tôi vào lúc này. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng nỗi sợ hãi và lo lắng của gã khi ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ. Mọi thứ mà gã thể hiện ra đều phù hợp với danh tính của gã, mà như thế lại càng khiến tôi không biết phải phân tích từ đâu: “Mình biết gã có vấn đề, nhưng lại không biết nên suy luận từ phương diện nào để có thể tìm ra bước đột phá.”
“Này, anh nhìn chằm chằm vào tôi để làm gì?” Phùng Minh Long cảm giác có chút sợ sệt khi bị tôi trừng mắt nhìn như vậy. Gã muốn tránh xa tôi ra, nhưng vì không còn chỗ trống nữa nên đành phải đối mặt với tôi bằng ánh nhìn cay đắng: “Mỗi người đều có chỗ ngồi riêng của mình, hay anh đi tìm lại thử xem?”
“Tìm cái gì mà tìm? Anh trả lời một câu hỏi của tôi trước đi, anh có mang theo điện thoại hoặc thứ gì giống đồng hồ hay không?” Giờ giấc trên chiếc điện thoại di động của Lưu Hân đã ngừng lại lúc 11:10 phút, cũng là thời gian tử vong của cô ấy. Nếu tôi có thể nhìn thấy chi tiết thời gian ngừng lại từ cơ thể của Phùng Minh Long, tôi có thể dễ dàng chứng minh suy luận của mình.
“Không, cấp trên yêu cầu nhân viên cất điện thoại di động của họ trong tủ khóa, nhằm tránh xao nhãng công việc.”
“Vớ vẩn, sao tôi không nghe nói ga tàu điện ngầm có quy định này?”
Tôi vừa nói, vừa với tay lục túi áo của Phùng Minh Long. Gã đành bất đắc dĩ giơ tay cản lại: “Sao anh lại vô lý đến thế?”
“Tôi chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.” Tôi còn chưa tìm thấy điện thoại di động của Phùng Minh Long, chợt có một biến cố khác xảy đến giữa đoàn tàu lắc lư đang chạy này.
Từ hướng tối om xa xa trong toa tàu, một bóng đen lảo đảo bước tới. Trên lối đi rất hẹp nằm giữa hai dãy ghế ngồi, bóng dáng kia cứ đi được vài bước thì dừng lại một chút rồi nhìn xung quanh, tựa như đang kiểm tra số lượng hành khách trên đoàn tàu vậy.
“Hỏng rồi.” Tôi cũng không đoái hoài đến thân phận của Phùng Minh Long nữa, vội vàng cúi đầu, thả lỏng hô hấp, tạo tư thế giống như những hành khách xung quanh.
Nhìn thấy bóng đen đó, Phùng Minh Long dường như cũng nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc. Gã tuyệt vọng chen vào bên trong, như muốn co nửa người lại để đủ rúc gọn vào chỗ ngồi, sau đó bèn cúi đầu xuống, không dám nói một lời.
Không còn bất cứ một âm thanh nào vang lên trong toa tàu ngày 28/10; bóng đen kia từ từ tiến đến trong một sự im lặng chết chóc.
Tôi cúi đầu xuống, lại không nghe được tiếng bước chân. Vì vậy, tôi chỉ có thể lén lút nhìn về phía lối đi ở giữa từ bóng tối.
Bóng đen đi chầm chậm, từ xa đến gần; thời gian chậm rãi trôi qua, còn mồ hôi lạnh lại không ngừng túa ra trên má.