TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 427: Đoàn tàu không có điểm cuối

“Quả nhiên Huyết hồ vẫn đuổi theo mình!” Linh cảm xấu của tôi đã trở thành hiện thực. Nếu Huyết hồ có thể tìm thấy shop đồ chơi người lớn, vậy chứng tỏ nó có khả năng đặc biệt để theo dõi vị trí của tôi, và khả năng này có lẽ là liên quan đến luồng ý chí trong linh của tôi kể từ lúc sử dụng bùa Thỉnh Thần.

“Hồ ly, tao không có thù oán gì với mày. Thành thật mà nói, tao còn có công lao giúp mày có thể thoát khỏi gông cùm và giành lại tự do từ Cản Thi nhất mạch nữa.” Lúc ở trường trung học Tân Hỗ, Diệp Băng đã bị con hung vật ẩn sâu trong trung tâm hỏa táng Cầu số 3 nhập vào thân. Chính vì tôi đã dẫn cô ấy đến phá rối, từ đó mà phá hỏng nghi thức của đạo trưởng Nhàn Thanh, thế mới giúp con xác khô Huyết hồ này thoát khốn.

Mặc dù con Hồ ly này bị biến thành cương thi, nhưng vẫn cực kỳ thông minh. Có lẽ nó vẫn còn giữ lại linh trí, thế nên tôi ôm chút lòng cầu may, muốn giao tiếp với nó.

Huyết hồ nghiêng đầu nhìn tôi một cách nghiêm túc. Nó buông lỏng bộ vuốt ra; một trái tim đỏ hỏn còn đang phập phồng bị nó tùy tiện vứt bỏ. Sau đó, vành miệng mỏng tênh của nó khẽ nhích nhẹ, tạo thành một đường cong rõ rệt.

Nếu không được tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không bao giờ tin rằng, một con hồ ly cũng biết cười. Nụ cười thật quỷ dị, tựa như nó có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của tôi. Đồng thời, nét cười ấy còn ẩn chứa một nét mỉa mai nữa.

Tôi biết rằng, rất khó để lừa được con hồ ly này. Mắt tôi liếc ngang liếc dọc, sau đó lơ đãng nhìn thấy dấu răng rõ rệt trên trái tim kia; lúc này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi thầm nghĩ, mình nên rút lui vào lúc này.

Con cáo này có thể cùng lúc chiến đấu với cả đạo trưởng Nhàn Thanh và Diệp Băng trong trạng thái hung vật nhập thể, thực lực mạnh mẽ đến nỗi khó mà tưởng tượng nổi. Mà rõ ràng, khi ấy chỉ là lúc nó vừa thoát khốn mà thôi.

Sau khoảng thời gian săn giết người và ăn tươi nuốt sống máu huyết bấy lâu, lông của nó trở nên đỏ rực và chói mắt, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào. Hễ nhìn chằm chằm vào nó, tôi cứ có cảm giác như mình phải đối mặt với một biển máu vô tận.

“Phải chạy thôi!” Tôi thầm hạ quyết tâm. Đối với nhiệm vụ livestream, tôi đành phải gạt nó sang một bên trước đã. Trong nháy mắt, tôi đã chọn cho mình một phương hướng hợp lý nhất.

“Cho dù dùng hết mọi lá bài tẩy, xác suất chết vẫn cao hơn 90%. Chỉ có thể chạy trốn thôi!”

Nếu nhiệm vụ livestream thất bại, Âm Gian Tú Tràng có thể sẽ truy sát tôi. Nhưng nếu không bỏ trốn vào thời điểm này, rất có khả năng là tôi sẽ bị Huyết hồ tóm lấy và sau đó là bị nó moi tim. Đến lúc đó, kết cuộc của tôi có khác gì cái xác nát bươm nằm đằng sau tấm biển quảng cáo đâu?

Trán ướt mồ hôi, hai chân chết lặng, con hồ ly này mang đến quá nhiều áp lực cho tôi.

Nhưng nó dường như có thể nhìn thấu lòng người, biết rằng tôi chuẩn bị chạy trốn vậy. Tuy nhiên, con huyết hồ kia lại không hề vội vàng, còn dùng móng vuốt cào nhẹ đống máu thịt dưới chân bằng một động tác vô cùng uyển chuyển, trông cứ như một nhà quý tộc.

“Con hồ ly này không hề sợ mình bỏ chạy. Nó đang chơi trò mèo vờn chuột, cố tình đùa giỡn mình đây mà.” Tôi không thể quyết định được. Tôi tránh thoát được đòn tấn công của xác khô Huyết hồ vừa rồi là nhờ vào sự nhắc nhở của giọng nói bên trong linh đài kia. Nếu không có âm thanh ấy, e rằng giờ đây tôi cũng chẳng khác gì với hình ảnh của cô nàng hot girl in trên tấm biển quảng cáo ấy - đầu một nơi, thân một nẻo.

“Anh Lộc, anh không sao chứ?

“Đừng đến đây! Nguy hiểm lắm!” Tôi nói vậy, nhưng thực ra trong đầu đã nảy ra một kế hoạch có phần xấu xa. Đó chính là, dùng Phùng Minh Long để câu giờ cho bản thân. Dù tôi có trì hoãn một hai giây, cũng đủ để tăng cơ hội trốn thoát của mình.

Về phần sống chết của Phùng Minh Long, tôi không quan tâm. Từ khi gã im lặng nhìn tôi trong bóng tối suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi đã đưa gã vào danh sách nguy hiểm. Tên này nhất định có vấn đề rất lớn.

Nói thì dài dòng, nhưng thật ra những ý nghĩ này chỉ xuất hiện chớp nhoáng trong tư tưởng của tôi

Sau khi thét to lên như vậy, tôi cũng không do dự nữa, đạp mạnh chân xuống đất nhằm lùi về phía sau.

Phùng Minh Long còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã băng ngang qua gã, chạy như điên về phía lối ra: “Chạy mau! Hồ ly giết người!”

“Hồ ly ư?” Phùng Minh Long ngẩn người khi nhìn thấy vũng máu kia. Và ngay trong tầm mắt, một bóng sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện từ đằng sau tấm bảng quảng cáo. Sau đó, một tình huống mà cả tôi và Phùng Minh Long đều không nghĩ tới lại đột ngột xảy ra.

Xác khô Huyết hồ không thèm quan tâm đến Phùng Minh Long. Thậm chí, dường như nó còn chạm nhẹ vào bờ vai của gã trong lúc nhảy lên cao, trước khi vọt về phía tôi trong nháy mắt.

Lối ra duy nhất của khu vực thu phí đã bị con Huyết hồ này chặn đường. Nó liếm nhẹ vết máu trên bộ vuốt và nhìn tôi với vẻ thích thú.

“Đó là thứ gì?”

“Tại sao nó không giết anh?”

Phùng Minh Long và tôi bật hỏi cùng một lúc, và cả hai đều nhìn thấy một dấu vết bối rối trên khuôn mặt của nhau.

Sau một hoặc hai giây, tôi là người đầu tiên trả lời: “Con hồ ly này giết chóc thành tính, những vết máu và xác chết trong ga tàu điện ngầm là 'tác phẩm' của nó. Vừa rồi, anh đã ở trong nhà vệ sinh công cộng với tôi, thế nên mới tránh được một kiếp nạn.”

“Hồ ly có đáng sợ như vậy à?”

“Đừng lo lắng! Ga tàu điện ngầm có lối ra nào khác không? Chẳng hạn như lối đi an toàn?” Tôi sợ con hồ ly ấy bị kích thích, thế nên cố nói chuyện thật nhỏ.

“Không, Bắc Giao của chúng tôi là ga tàu nhỏ nhất. Ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng mới được tu bổ lại đấy. Đâu ra có lối an toàn?”

Câu trả lời của Phùng Minh Long khiến tôi rất thất vọng. Hiện giờ, con đường duy nhất đi thông ra ngoài đã bị chặn bởi Huyết hồ; muốn ra khỏi đây, chỉ có thể đối đầu trực diện với nó.

“Phùng Minh Long, anh có biết đường hầm hai bên dẫn đến đâu không?” Tôi không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.

“Đi về phía Nam là dẫn đến vùng ngoại ô phía Nam của Giang Thành, băng ngang cả Giang Thành đấy. Còn đường hầm ở phía Bắc thì tôi không biết nó dẫn đến đâu.”

“Anh cũng không biết à?” Tôi nhận thấy sự bất thường trong giọng điệu của gã. Nếu không vì tình thế nghiêm trọng, tôi nhất định phải hỏi cho tới.

“Theo quy hoạch ban đầu của thành phố Giang Thành, một khu thương mại và trường học mới sẽ được xây dựng ở phía Bắc, và đường ray cũng sẽ được nối thẳng đến thành phố Tân Hỗ. Tuy nhiên, vì nhiều lý do khác nhau, trạm trung chuyển Bắc Giao này lại trở thành điểm đến cuối cùng.”

Gã còn muốn nói thêm vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện con Huyết hồ đang đứng chặn bên ngoài khu vực thu phí đột nhiên vểnh tai lên. Đôi mắt đỏ tươi của nó bắt đầu xoay tròn, nhìn chằm chằm vào đường hầm ở phía Nam.

“Nó đang làm gì vậy?” Hành vi bất thường của con Huyết hồ thu hút sự chú ý của tôi và Phùng Minh Long.

“Tôi không biết, giác quan của con hồ lý đó chắc chắn nhạy hơn của tôi và anh. Có thứ gì đó đang tiến đến đây từ trong đường hầm ư?” Đồng hồ treo tường đã chết máy; tôi nhìn xuống điện thoại của mình, hiện tại là 11:59 phút.

Thời gian trôi qua, phản ứng của Huyết hồ càng lúc càng quái dị. Tai nó không ngừng rung động, chiếc đuôi xinh đẹp như ngọn lửa cũng... run rẩy nhẹ.

Khoảng vài giây sau, tôi cũng cảm thấy mặt đất dưới chân mình chấn động, dường như có thứ gì đó chạy ra từ lòng đất vậy.

“Động đất ư?” Nhưng tôi nhanh chóng loại bỏ được suy đoán này. Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên; không bao lâu sau, màng nhĩ tôi đột ngột rung động mạnh. Một đoàn tàu cũ nát từ đường hầm phía Nam dần dần xuất hiện từ bóng tối.

“Chuyến tàu một chiều cuối cùng!” Phùng Minh Long kêu lên, còn tôi trông bình tĩnh hơn nhiều. Trong khi chú ý đến xác khô Huyết hồ, tôi còn kịp thời liếc nhìn sang đồng hồ treo tường, vẫn là 11:11 phút.

“Quá bất thường.”

Từng đoạn toa tàu cứ thế mà băng ngang qua. Trông đoàn tàu này khá cũ kỹ, nhìn giống đoàn tàu thùng xanh của những năm 70, 80 vậy.

Từng toa tàu cứ như từng cỗ quan tài, vừa nặng nề, vừa áp lực. Trong tàu không có bất cứ động tĩnh gì, trông tựa như một dòng sông ngầm đen ngòm.

Sau khi đoàn tàu xuất hiện, xác khô Huyết hồ rõ ràng trở nên mất kiên nhẫn hơn. Nó cứ do dự ngay bên ngoài khu vực thu phí, vừa muốn vào nhưng lại phân vân.

“Có thể làm cho Huyết hồ không sợ trời, không sợ đất phải do dự, chuyến tàu này quả thực không đơn giản.” Từ khi tiếng gầm rú của đoàn tàu vang lên, trái tim thấp thỏm của tôi đã được thả lỏng. Đây là chuyến tàu cuối cùng thực sự, ít nhất là trong buổi livestream này.

“Câu hỏi duy nhất còn lại là làm thế nào để thoát khỏi con Huyết hồ kia và sống sót lên tàu.” Mắt tôi đảo quanh giữa Phùng Minh Long và Huyết hồ, tạm thời không nghĩ ra ý tưởng nào chu đáo cả.

Chuyến tàu chạy chậm, dần, đều và dừng lại ngay lúc 12:00 giờ.

Từng cánh cửa tối om mở ra, không ai xuống tàu; chuyến tàu quỷ dị này cứ dừng lại ở ga tàu điện ngầm như thế.

Một sân ga trống rỗng, vết máu loang lổ, những cánh cửa mở toang và một đoàn tàu không có điểm cuối...

“Bộp!” Lan can của trạm thu phí bị đẩy sang một bên, một kẻ lang thang trong bộ quần áo tồi tàn đi ngang qua con Huyết hồ kia. Con Huyết hồ ấy không hề phản ứng lại, cũng không làm gì người vô gia cư kia cả.

Người đàn ông vô gia cư kia đang cầm một cái bát vỡ. Hôm nay, gã không xin được nhiều tiền, ngoại trừ vài chục xu lẻ tẻ, bên cạnh là một tờ 10 NDT dễ thấy hơn.

“Ông chưa chết sao?” Tôi nhìn tên lang thang đang dần đến gần mình, sau đó liếc nhìn Phùng Minh Long bên cạnh; lòng bàn tay của tôi lúc này ướt đầy mồ hôi.

Kẻ vô gia cư kia cũng không trả lời câu hỏi của tôi. Gã vẫn cầm chiếc bát vỡ kia mà tiến tới; ngay lúc lướt ngang qua người tôi, gã chợt hạ giọng nói nhỏ một câu: “Đến lúc bước lên xe rồi.”