TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 419: Quỷ mẫu đấy ư?

Bọn đạo sĩ áo đen của Tam Âm tông bao vây lấy xung quanh, từng luồng quỷ khí cứ thế mà dày đặc dần. Nhị Cẩu và mấy anh em của gã cầm dao sắc xông tới, nhưng bọn chúng vẫn bình tĩnh như cũ.

“Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn. Muốn trốn thoát khỏi tay Quỷ tu, bọn mày còn non lắm!”

“Trong mắt tao, lão Giang Đắc Thao kia dường như cũng không có bản lĩnh hay ho gì, chỉ là một đám côn đồ chúng mày mà còn không đối phó được.”

“Nói năng cẩn thận, Giang Đắc Thao có thủ đoạn thông thiên, không phải là người mà chúng ta nên bàn tán tới.”

“Thì cũng chỉ là người thường mà thôi, vẫy tay là diệt xong.”

Chờ đến khi Nhị Cẩu, người lao tới nhanh nhất, xông đến cách bọn đạo sĩ chừng 3 - 5 mét, chúng chợt nở một nụ cười rất kỳ lạ. Mỗi người trong số chúng lấy ra 7 lá bùa đen rồi đánh ra trước mặt theo một thứ tự nhất định.

Trọn vẹn 35 lăm lá bùa tỏa ra từng luồng khí đen, khuấy động Âm khí trong toàn bộ ngôi trường trung học Tân Hỗ.

“Một bộ bùa chú hoàn chỉnh ư? Đây là trận pháp à?” Tôi vô cùng chấn động, muốn gọi Nhị Cẩu trở lại, nhưng đã quá muộn rồi.

“Cao Kiện! Xà Công từng gặp mày trước đây, còn bói cho mày một quẻ, phán rằng số mạng của mày đã bị 9 ổ khóa khóa lại. Khi tất cả chúng được mở ra, mày sẽ thuận theo gió mà hóa rồng.” Hành vi đánh giá cực cao của Xà Công như thế từng khiến Xà Thiên không cam lòng, thế nên gã lạnh lùng nói tiếp: “Để đảm bảo cho việc không có bất kỳ biến cố nào xảy ra, ông ta đặc biệt giao cho tao bộ trận pháp Lục Đạo Chuyển Sinh này. Uy lực của trận pháp có thể sánh ngang với bùa chú Quỷ đạo thượng thừa. Nếu sử dụng trận pháp tại nơi có nhiều khí Âm sát, sức mạnh còn được tăng thêm 30% nữa!”

“Trận pháp Lục Đạo Chuyển Sinh à?” Cổ tiên sinh và tôi nhìn nhau. Chúng tôi chưa bao giờ nghe nói về trận pháp này; nhưng chỉ nhìn vào bộ dáng kia, dù trận pháp chưa bày xong thì thanh Cát Lộc đao trong tay Nhị Cẩu đã bị cố định ngay tại chỗ rồi. Không những thế, tên Dục quỷ luôn coi trời bằng vung cũng bị đè sấp xuống mặt đất, chỉ có thể gầm lên giận dữ mà thôi. Về phần Uế quỷ, nó đã sớm chạy trốn sang một bên, khuỵu hai đầu gối xuống đất và không còn nghe theo Âm Dương Quỷ Thuật nữa.

“Thập Điện Diêm La điều khiển Lục Đạo Luân Hồi. Trong trận này, không phân Âm Dương, có thể cưỡng ép bọn Quỷ vật trở thành nô lệ. Tất cả những ai vào trận đều trở thành cá nằm trên thớt, chỉ chờ bị giết thịt mà thôi. Cao Kiện, mày có thể chết trong trận này, xem ra cũng đủ vinh dự để có thể mỉm cười nơi chín suối rồi.” Xà Thiên lấy trống Dẫn Hồn và roi Khu Hồn ra, hát to bài ca dao gọi Diêm Quân đến. Và chỉ trong vòng vài giây, từng quỷ ảnh méo mó dần dần xuất hiện từ các tòa nhà trong trường trung học Tân Hỗ. 5 năm trước, ngôi trường này đã biến thành một cái lò sát sinh, để rồi suốt 5 năm ròng đã hấp thu đến rất nhiều cô hồn dã quỷ. Có quỷ hồn xuất hiện theo bản năng, có quỷ hồn là bị đại trận cưỡng ép mà hiện thân... Tóm lại, tất cả các quỷ hồn đều xuất hiện từ mọi ngóc ngách trong giờ phút này.

Một bóng quỷ, hai bóng quỷ, mười bóng quỷ, trăm bóng quỷ...

Thấy đủ loại quỷ vật trước mặt, ngay cả Lục Cẩn đang đứng bên trong tòa nhà thí nghiệm cũng sợ đến tái mặt, lặng lẽ lui về phía sau lưng sư huynh mình.

“Anh Kiện, chúng ta nên làm sao đây?” Nhóm đàn em của Nhị Cẩu đều nhìn về phía tôi. Bọn họ run rẩy cả người vì chưa bao giờ trông thấy qua cảnh tượng hệt như ác mộng ngay trước mắt.

Khóe miệng tôi khô khốc cả. Lúc này, cho dù tôi có liều mạng dùng luôn Diệu Chân tâm pháp hay sử dụng Bắc Đẩu Đại Thần Chú thì cũng vô ích mà thôi. Số lượng quỷ vật quá nhiều.

Xà Thiên hiển nhiên cũng không ngờ là trường trung học Tân Hỗ lại ẩn chứa nhiều quỷ ma đến vậy, thậm chí còn nói chữ “tốt” liên tục 3 lần: “Tao từng không hiểu Xà Công có ý đồ gì khi ra lệnh cho nhà họ Giang trùng kiến trường trung học Tân Hỗ. Bây giờ, có vẻ như nơi đây chính là vùng đất hoàn hảo để nuôi dưỡng ma quỷ rồi. Âm khí biến thành một vòng xoáy, ước chừng có thể thu hút được toàn bộ yêu ma của cả Giang Thành về đây! Cao Kiện, nhanh chóng giao nộp bí điển Quỷ thuật mà mày đang tu luyện đi. Tao có thể sẽ tha mạng cho mày. Nếu không, tao phải cho mày nếm mùi đau đớn vì bị bách quỷ phân thây!”

Bóng quỷ ở khắp khuôn viên trường. Tôi đã đến nơi này nhiều lần, nhưng đến hôm nay, tôi mới thực sự nhận ra nét kinh hoàng của nó: “Nhớ lại cái hồi livestream lần đầu tiên tại đây, đúng là kỳ tích lắm thì mình mới sống sót rời khỏi được.”

Cười gượng một tiếng, tình huống này đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi rồi. Ai mà ngờ rằng, Xà Thiên lại có thể dùng đến bùa chú Thượng thừa, mà còn là cái loại mạnh hơn các bùa chú Thượng thừa phổ thông khác, để đối phó với tôi chứ? Nếu so sánh với các Đạo quán khác, bộ bùa chú trận pháp này đã có thể là báu vật trấn phái rồi: “Không động thì thôi, khi đã động ắt hẳn sẽ kinh người. Xà Công đa mưu túc trí, ra tay mạnh mẽ như sấm sét. Mình phải làm sao phá cục đây?”

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chợt có giọng cười của Xà Thiên vọng ra từ bên trong đại trận: “Giao bí điển của Quỷ thuật ra đây, còn mày tiến vào trong trận. Tao có thể xem xét để thả đồng bọn của mày ra!”

“Anh Kiện, đừng nghe lời bọn chúng!”

“Cao Kiện, vào rồi là không ra được đấy, cậu đừng có bị lừa.”

Nhóm đàn em của Nhị Cẩu và Cổ tiên sinh đều cố gắng thuyết phục tôi, nhưng bọn họ càng như thế, tôi càng cảm thấy có lỗi hơn: “Mấy anh em đến đây để giúp anh, chẳng lẽ anh lại bỏ mặc các chú?”

Khẽ thở dài một hơi, tôi thả lỏng hai tay ra: “Xà Thiên, ở đây bị bách quỷ vây khốn. Mày thả mấy anh em của tao đi trước, sau đó tao sẽ bước vào trong trận và đọc bí điển Quỷ thuật cho mày nghe. Đây là điểm mấu chốt của tao. Nếu mày không đồng ý, tao thà tự sát còn hơn phun ra nửa lời!”

Xà Thiên thảo luận vài câu với bọn đạo sĩ xung quanh, thỉnh thoảng còn lộ ra vài tiếng cười âm hiểm, cuối cùng mới đưa ra kết luận: “Có quỷ quái bao vây, mày khôn hồn thì đừng giở quẻ.”

Gã vung nhẹ chiếc roi đen, đánh Nhị Cẩu văng ra khỏi trận pháp.

Tôi vội vàng chạy lại đỡ lấy Nhị Cẩu, muốn xem xét vết thương của gã thế nào. Nhưng ai ngờ, thân thể Nhị Cẩu đột nhiên vặn vẹo đi, sau đó là một bóng đen mang hơi thở không yếu hơn Dục quỷ đột nhiên xuất hiện. Ngay lập tức, nó túm lấy Vương Ngữ rồi nhảy trở lại vào trong trận pháp.

Bóng đen kia đưa Vương Ngữ đến chỗ Xà Thiên. Nhìn kỹ lại, trông quỷ hồn ấy có tướng mạo giống hệt như Xà Thiên vậy. “Anh trai, anh ra tay chính xác lắm.”

Gã nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ngữ, thưởng thức vẻ mặt đau khổ của thằng bé, cuối cùng mới quay đầu lại rồi nói với tôi, “Cao Kiện ơi Cao Kiện. Ngay cả anh trai ruột của tao mà tao còn có thể luyện anh ấy thành quỷ. Thế mà mày dám tin lời tao nói à? Mày ngu quá rồi!”

Giọng cười chói tai của gã khiến Nhị Cẩu cảm giác vô cùng tự trách. Thế là, Nhị Cẩu siết chặt thanh đao trong tay, chuẩn bị xông lên: “Để em chém chết mieee thằng khốn nạn này!”

“Quay lại!” Tôi nắm chặt lấy cánh tay của Nhị Cẩu, “Chú mày dẫn mấy anh em đi trước. Anh còn phương pháp phá cục.”

“Anh Kiện...”

“Chú mày đã quên lời anh từng dặn dò trước khi đến đây à? Mau lên!” Tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến lạ, sau đó gọi Bành Thu và Bành Đông lôi Nhị Cẩu ra khỏi đây: “Quay về khu vực trung tâm tại Giang Thành, nghe lời Cổ tiên sinh trong mọi chuyện xảy ra sau đó. Nhớ kỹ, không được kích động.”

Ép bọn họ đi xa xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Con người của tôi không thích mắc nợ người khác. Nên sau khi không còn lo lắng nữa, tôi nhìn về phía Vương Ngữ bên trong trận pháp: “Để đứa nhỏ này đi, tao sẽ nói nguyên văn của Quỷ thuật cho mày nghe.”

“Mày nghĩ tao là trẻ lên ba à? Muốn mang đứa nhỏ này đi, tự mình đi vào cầu xin tao!” Bàn tay gầy guộc của Xà Thiên đè lên vai Vương Ngữ, trông giống như một bộ vuốt sắc bấm mạnh vào thịt nó vậy.

Dòng máu đen từ vết thương Mai Hoa cổ chảy xuống ngón tay, tôi siết chặt nắm đấm, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, nói: “Được rồi!”

Từng bước đi vào bên trong trận pháp, trước mặt tôi là vô số quỷ hồn lượn lờ. Tôi cũng chẳng rõ chúng thật sự là quỷ hồn, hay chỉ là ảo giác do tác dụng của đại trận?

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. 10 buổi livestream đã khiến tâm trí tôi cứng cỏi như thép, nên những quỷ hồn yêu tà bình thường không thể khơi dậy nỗi sợ hãi trong lòng tôi.

Nhìn thấy tôi bước vào trận pháp mà mặt không đổi sắc, ánh mắt của Xà Thiên khẽ biến hóa một chút: “Cứng đầu đấy! Nhưng tao lại thích hành hạ mấy thằng cứng đầu!”

Gã lại siết mạnh tay hơn, cố gắng khiến Vương Ngữ khóc rống để làm tôi mất tập trung.

Nhưng thực tế lại khiến gã thất vọng một lần nữa. Dù có tra tấn thế nào thì Vương Ngữ cũng không khóc, tựa như nó từng khóc quá nhiều rồi nên tuyến lệ chẳng thể hoạt động được nữa.

“Thật sự một cặp bài trùng cứng đầu mà! Nhưng đêm nay, tao có dư thời gian để cạy miệng chúng mày!”

Tôi bước đến trước mặt năm tên đạo sĩ áo đen. Lượng Âm khí trong đại trận nhiều hơn gấp trăm lần. Tôi cứ tưởng lưng mình phải gánh lên một ngọn núi lớn vậy, giờ mỗi bước chân đều cảm thấy vô cùng khó khăn.

“Thả Vương Ngữ ra. Nó chỉ là một đứa trẻ vô tội.”

“Vô tội à? Mày nói vô tội là chính xác vô tội ư?” Xà Thiên nhìn từ đầu xuống chân tôi: “Này đọc trước tổng cương của bộ Quỷ thuật mà mày đang luyện cho tao nghe đi.”

“Thả nó ra, không thì chẳng bàn bạc gì nữa.” Lập trường của tôi rất kiên định. Mặc dù đang đứng trong trận Lục Đạo Chuyển Sinh, 5 tên đạo sĩ trước mặt tạo ra áp lực tựa như Diêm Vương nơi Địa phủ, nhưng tôi vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Tôi biết bản thân không thể lùi bước vào lúc này, bởi vì tôi không còn gì để mất nữa rồi.

“Cuồng vọng! Đã bước vào trận Chuyển Sinh, vậy mà mày còn dám càn rỡ đến thế à? Hay mày muốn trải nghiệm qua các bài tra tấn nơi 18 Tầng Địa Ngục?” Xà Thiên vung roi, quất mạnh về phía tôi, “Quỳ xuống cho tao!”

Hàng loạt vết roi dần tăng lên trên cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn không khuất phục. Thấy vậy, Xà Thiên siết chặt cổ Vương Ngữ, nâng thằng nhóc lên giữa không trung: “Mày nhẫn tâm nhìn thằng bé chết trước mặt mày à?”

Gương mặt non nớt của Vương Ngữ đã bầm đen, hai tròng mắt của nó sắp sửa lồi hẳn ra ngoài. Hai nắm đấm của tôi đang siết chặt đến nỗi xương cốt kêu vang, hai hàm răng cắn mạnh như muốn vỡ nát: “Dừng tay lại, tao...”

Tôi chưa kịp nói xong, không gian xung quanh đột nhiên im bặt hẳn. Dường như tất cả mọi người tại đây bị ấy đó bóp chặt lấy cổ họng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Mây đen che khuất ánh trăng trên cao, từ tháp đồng hồ vọng đến tiếng chuông báo hiệu đã sang 12:00 khuya rồi. Ngay thời điểm vừa bước sang giữa đêm, Âm khí trong trường học đột ngột sôi trào lên, cuồn cuộn chấn động.

Chợt có cảm giác trong lòng, tất cả những kẻ có mặt ở đây đều đồng loạt nhìn về phía tòa nhà giảng đường, nơi mà lá bùa Đồng Tang từng được cất giấu tại đó. Lúc này, một người phụ nữ ẩn mình sao mái tóc đen phủ kín toàn thân đang đứng yên tại sân thượng của tòa nhà ấy. Cô ta nhìn chằm chằm vào thằng nhóc Vương Ngữ trong tay Xà Thiên, dưới chân cô là từng linh hồn trẻ sơ sinh oán độc đang dần dần xuất hiện.

Làn hơi thở kinh khủng kia khiến tất cả những người trong ngôi trường đều phải lạnh run.

Người phụ nữ kia vẩy nhẹ tay lên, nhưng lại khiến tất cả đều có cảm giác là cô ta chuẩn bị xé rách cả bầu trời bên trên đỉnh đầu xuống!