Tiểu Viên đưa lưng về phía hắn, nhìn không thấy vẻ mặt, cô bây giờ cũng không có tâm tư những thứ này, nhưng ấp ủ một phen, vẫn từ từ kể ra:
“Hắn xuất thân ở một vùng quê nhỏ thuộc thành phố Nam Minh, lạc hậu lại bần cùng, trước năm 2000, nơi đó thậm chí cũng chưa có điện. Người trong thôn đi thành thị một chuyến, phải ngồi xe bò hai giờ, ba chiếc xe máy duy nhất còn là của nhà bí thư chi bộ thôn.
Trồng trọt chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm, người địa phương muốn kiếm tiền, chỉ có vận chuyển ma túy cùng trồng cây thuốc phiện. Mẹ Nhân Gian Lưu Lãng Khách là người tỉnh thành, từng học cấp 3, bà ấy vốn nên có tiền đồ sáng sủa, cả đời cũng sẽ không có gì liên quan với nơi dã man lại bần cùng đó.
Bà ấy là bị người ta bắt cóc bán tới đó, bán 8000 tệ. Một cô gái từng đi học, đương nhiên sẽ không cam nguyện ở trong sơn thôn nghèo khó làm công cụ duy trì nòi giống, từ khi bà ấy bị bán tới đó bắt đầu, mỗi ngày đều nghĩ cách chạy trốn, mỗi lần đều bị bắt về đánh đau.
Phụ nữ trong thôn một nửa đều là từ bên ngoài bắt về, không dùng phương thức này bọn họ không cưới được vợ, một nhà có vợ bỏ trốn, người cả thôn đuổi bắt, bên trên cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, cứ như vậy chạy rất nhiều năm, mãi cho đến khi ‘Nhân Gian Lưu Lãng Khách’ sinh ra.