Linh Quân giật mình: “Thì ra Thập thất ca là bị đại trưởng lão xóa tên, mà phụ thân ngầm thừa nhận việc này. Ài, những tình báo này sẽ không viết ở trong tư liệu, chỉ có nguyên lão năm đó mới biết được, quả nhiên là gia hữu nhất lão như hữu nhất bảo (nhà có một người già như có một bảo bối).”
Khuôn mặt xinh đẹp của Victoria trầm xuống: “Nhà có một người già?”
“Ở trong mắt tôi, cô cho dù đến một trăm tuổi, vẫn xinh đẹp động lòng người như thế.” Linh Quân không tự giác nói lời tâm tình, sau đó vội vàng dừng lại, nói:
“Còn có cái gì? Ừm, nơi cô cảm thấy đáng ngờ.”
“Có.” Con ngươi Victoria lấp lánh, hàn huyên nhiều như vậy, cô đã hoàn toàn tiến vào trạng thái phá án, càng nhiều chi tiết không hợp với lẽ thường trong chuyện năm đó nổi lên trong lòng: