“Nguyên Thủy Thiên Tôn thế mà lại mang tình báo quan trọng như vậy nói cho lão đại, không, hắn không phải nói cho lão đại, hắn là đang nói cho mình biết.” Nhóc Mập đứng bật dậy.
“Bây giờ ít đơn, không cần liều mạng làm việc như vậy, ngồi xuống ngồi xuống.” Khấu Bắc Nguyệt bảo tiểu đệ ngồi xuống, “Tiếp tục uống rượu, hôm nay ba người chúng ta làm phát ba anh em kết nghĩa vườn đào.”
Hắn rõ ràng uống có chút quá chén rồi.
Ài, lão đại căn bản không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không có não tốt, không não vui vẻ... Nhóc Mập làm sao uống nổi, khuôn mặt mập mạp lộ ra ngưng trọng cùng bất an, “Lão đại, tôi có việc phải đi về một chuyến.”
Nói xong, không để ý Khấu Bắc Nguyệt giữ lại, sải bước đi về phía xe điện bên đường, chạy đi để lại làn bụi.