Giang Ngọc Nhị cúi đầu và cơm, ngẩng mặt lên, cùng với mẹ cùng nhau nhìn về phía Trần Nguyên Quân.
Trần Nguyên Quân nói:
“Lúc tan tầm, nhìn thấy Nguyên Tử, nó quen biết một người rất có thân phận trong hệ thống trị an, vừa vặn người nọ có thể giúp cháu. Cho nên việc liền xong, Nguyên Tử không trở về nhà ăn cơm, chính là đi mời cô ấy ăn cơm rồi.” Ông ngoại vẻ mặt ngạc nhiên, tựa như không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Bà ngoại trợn mắt cứng lưỡi: “Nó thật sự quen biết loại bạn bè này à, bà cho rằng nó chỉ là khoác lác.”
Bà ngoại nhất thời rất vui vẻ, liên tiếp nói Nguyên Tử có tiền đồ, bà đã biết nó tương lai sẽ có tiền đồ, bởi vì nó đi đến chỗ nào cũng có bạn.