“Diệu trưởng lão, không phải ai cũng có thể bị gõ, các người phải thừa nhận, có một số người tính tình cương liệt, thà gãy không cong. Các người luôn mồm muốn gõ Nguyên Thủy Thiên Tôn, lại cao cao tại thượng không đi hiểu hắn, các người quá ngạo mạn rồi.” Giọng điệu Phó Thanh Dương nghiêm túc:
“Thượng vị giả ngạo mạn, là cái nôi của hỗn loạn, là thuốc độc của trật tự, là căn nguyên tất cả tà ác ở thế gian.”
Diệu trưởng lão chưa tức giận, khuôn mặt tang thương vẫn duy trì nụ cười, “Đấu tranh quyến rũ ở chỗ chia cắt ích lợi, cho nên hiểu được thỏa hiệp, nhường ra ích lợi, là trí tuệ chính trị lớn nhất. Thứ Thái trưởng lão có thể cho, là điều cậu không cho được.”
Phó Thanh Dương không thể phản bác đối với điều này.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, mặc kệ ngươi trí kế bách xuất, kỳ mưu không ngừng, đều là phí công.