“Sẽ không điên điên khùng khùng nữa, chờ chị chữa khỏi linh thể, nếu còn thừa, lại cho cậu.”
Cô tỏ ra cực kỳ vui vẻ, lảm nhảm rất nhiều.
Đáy lòng Trương Nguyên Thanh có nỗi thương tiếc không tên, thầm nhủ bỏ đi, vậy thuộc về chị hết đi.
Sau đó, hắn nhìn về phía vũng nước, sinh mệnh nguyên dịch màu vàng tuy bị thu đi, nhưng trong vũng nước còn có một tầng vật chất máu thịt màu vàng nhạt, đây là máu thịt đỏ tươi ngâm lâu dài, bị nhuộm thành màu vàng.
Chỉ Sát cung chủ lấy ra một con dao nhỏ bằng bạc, ngồi xổm xuống, xắn tay áo, bàn tay nhỏ trắng trẻo cầm con dao nhỏ, cẩn thận cạo bọn nó xuống.