Ngân Dao quận chúa ngẫm nghĩ, nói:
“Cậu là chỉ các hoa khôi hoạt động ở giáo phường ti, thanh lâu kia?”
“A, Nhạc Sĩ ở cổ đại là hoa khôi sao, cũng đúng, các cô ấy rất am hiểu câu dẫn đàn ông.” Trương Nguyên Thanh nghe được giáo phường ti cùng thanh lâu, theo bản năng sinh ra tò mò cùng hứng thú.
“Cũng không phải câu dẫn đàn ông, niên đại đó tôi sống, số lượng Thánh Giả thưa thớt, hầu như tuyệt tích, như tôi có sư môn như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Các Nhạc Sĩ kia tuy là người tu hành, nhưng thực lực thấp, không giỏi chiến đấu, chỉ có bằng vào hát khúc, mới có thể kiếm được phú quý đầy người.” Ngân Dao quận chúa giải thích.
Trương Nguyên Thanh nhớ tới năng lực của Nhạc Sĩ cảnh giới Siêu Phàm, gật gật đầu: “Hợp lý! Đáng tiếc trong lầu xanh bây giờ không có Nhạc Sĩ, nếu không mỗi ngày câu lan nghe khúc, chẳng phải hay sao.”