Khí tức của hai người đều đã đến điểm thấp nhất từ trước tới nay, sắc mặt hơi trắng bệch khoanh chân ngồi.
Bọn họ lấy đan dược từ trong ngực ra.
Một mùi thuốc mờ ảo lan tỏa, lần này tựa hồ là một số đan dược vô cùng quý hiếm.
Trong tay Ngô Đức là một viên đan dược màu vàng, trong tay Tuệ Không lão hòa thượng là một viên đan dược màu đỏ như máu óng ánh tựa như ngọc thạch.
Sau khi ăn vào, khí tức của hai người nhanh chóng bắt đầu ổn định.