Màn đêm đen kịt như mực, mây đen giăng kín, vài tia trăng sáng xuyên qua kẽ mây, rơi trên chiếc trường bào đỏ sẫm của Tề Nguyên.
Thanh âm vô thanh lại lần nữa vang vọng bên tai.
Tề Nguyên vừa đi đường vừa cầm ngọc giản trò chơi, nhìn vào biểu tượng bên trong.
“Ta còn bận đi diễn kịch.”
“Hay là, ngươi cố gắng mọc thêm miệng đi, nếu không ta căn bản không biết ngươi đang nói gì!”