Trong lòng Ô Kỳ bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi, tựa như bị một sinh vật kinh khủng nào đó nhìn chằm chằm. Trên làn da trắng nõn mịn màng, nổi lên từng đợt da gà.
Nàng nhìn Tề Nguyên, hơi thở có chút dồn dập: "Đặc biệt ở chỗ nào?"
"Máu... của ngươi." Tề Nguyên nhìn Ô Kỳ, làn da nàng trắng như tuyết, thậm chí có thể nhìn thấy cả gân xanh, máu chảy chầm chậm trong huyết quản.
Ô Kỳ ngây người.
"Máu của ta?"