CHƯƠNG 931: VÒNG CẤM THẦN “Ta nói, tại sao nửa ngày còn không tìm được lão già ngươi, hoá ra là trốn ở chỗ này lười biếng.” Một giọng nói the thé vang lên, một nhóm người chậm rãi bước xuống bậc thềm phía trên.
Người cầm đầu là một nữ tế tư trẻ mặc thần bào, khuôn mặt như hoa đào, làn da trắng, có một nốt ruồi ở khóe miệng bên phải, giữa mi mắt có nét quyến rũ khó cưỡng, nhưng cùng hoà với bộ thần bào tinh khiết thánh thiện kia lại không tương xứng chút nào.
Sau lưng nữ tế tư còn có năm sáu tên thanh niên mặc quần áo sang trọng, nhìn là biết là người giàu có.
Nam tử đi đầu, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dáng người mảnh khảnh, mặc áo trắng, eo thắt đai ngọc, chân đi giày vân, mặt mũi khôi ngô, mũi ưng cao vứt, đôi mắt thon dài, khi hơi nheo lại, mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi ẩn chứa ngàn vạn âm mưu thâm độc, không phải đối tượng dễ sống chung.
Nhìn thấy nữ tế tư cùng nam tử, trong mắt Vọng Nguyệt đại giáo chủ thoáng qua một tia sáng, bà khẽ cau mày, không mở miệng, nâng thùng phân lên chuẩn bị đi.