CHƯƠNG 1190: TRỞ VỀ RỒI Lăng Thái Hư bất lực nói: "Ta giúp thế nào đây, ta chẳng qua chỉ là một lão già thận hư trầm mê với nữ sắc, ta còn có thể đánh tới doanh trại của Hải tộc sao, cái tên tiểu tử thối kia, bản thân muốn làm anh hùng, xung quan nhất nộ vi hồng nhan*, thì cứ để hắn đi chịu chết đi..."
(*) xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Là một câu trong bài thơ “Viên Viên khúc” của Ngô Vỹ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ. Viên Viên ở đây là chỉ Trần Viên Viên, vốn là một ca kỹ nổi danh, sau trở thành hồng nhan của Ngô Tam Quế. Giai đoạn nhà Minh suy tàn cũng là thời buổi chiến loạn do các nhóm khởi nghĩa chống Minh nổi lên lớp lớp, cùng với sự xâm lược của dân tộc Mãn Thanh. Khi Lý Tự Thành – thủ lĩnh lực lượng chống Minh mạnh nhất – đánh chiếm Bắc Kinh, Ngô Tam Quế vốn đang chỉ huy 10 vạn quân canh phòng sự xâm nhập của quân Mãn Thanh hay tin, đã dẫn quân về cứu viện kinh thành. Sau đó biết kinh đô đã thất thủ rồi thì Ngô Tam Quế suy tính đầu hàng Lý Tự Thành, nhưng lại biết gia quyến của mình bị Lý Tự Thành bắt giữ, Trần Viên Viên bị chiếm đoạt nên đã nổi cơn thịnh nộ quay sang đầu hàng quân Thanh, giúp Mãn Thanh chiếm được Trung Nguyên vốn do người Hán làm chủ. Câu này có ý chế giễu Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà dâng tặng giang sơn cho Mãn Thanh.
"Ta không quan tâm, lão già bã rượu ông, Thần ca ca của ta cũng là vì ông mới đi mạo hiểm, ông nhanh đi..."
Lăng Thần dậm chân nói.
"Cháu đây là muốn để gia gia đi chịu chết à, không có nhân tính, vì tiểu tình nhân, lại làm khó lão già đáng thương như ta..." Lăng Thái Hư bất lực nói.