CHƯƠNG 1175: DÁM MẮNG THIÊN NHÂN À? Cách giới thiệu của Lão Cao rất rõ ràng, đây là đang để lộ cho ta biết. Thật là có nghĩa khí.
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn sang.
Trịnh Tương Long mặt mũi trắng nõn, mặc cẩm y, cằm hơi nhếch lên, vừa có nét nhu hòa của con nhà quý tộc lại vừa có chút kiêu ngạo của chuyên gia trong giới quan trường, có thể nói là vị quan viên có thần thái điển hình ở đế quốc Bắc Hải.
“Ha ha Lâm đại thiếu quả nhiên là thiếu niên phong lưu, tình hình quân đội ở Triều Huy thành khẩn cấp như vậy mà vẫn có thời gian rảnh rỗi đi thanh lâu uống rượu ngắm hoa?” Trịnh Tương Long mỉm cười nói.
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên, xoa mi tâm, mở miệng nói: “Liên quan quái gì đến ngươi?”