CHƯƠNG 814: ĐẶC SỨ Chiều hôm đó.
Trong Vân Mộng thành, một khung cảnh giăng đèn kết hoa, thành cũ ảm đạm khốn khổ lâu ngày nay đã có màu sắc rực rỡ, mà những thị dân lâu nay khốn khổ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mọi người đang ăn mừng theo nhiều cách khác nhau, chúc mừng sau ba tháng đã nhìn thấy được quang minh trên bầu trời mây mù.
Dù trong lòng nhiều người biết cuộc sống sau này sẽ còn rất nhiều khó khăn, nhưng dù sao đi nữa, nhất định cũng không giống như trước đây, ăn bữa hôm lo bữa mai, những người cha không phải lo lắng cắn răng khi ra ngoài kiếm thức ăn cho vợ con và mẹ già sẽ bị Hải tộc chém chết mà không rõ lý do, bị phơi thây trong cống ngầm, chết không nhắm mắt, không thể chăm sóc cho người thân được nữa...
Các bà vợ không phải lo chồng đi ra ngoài không trở về được, vài ngày sau tìm thấy xác người thân không lành lặn nằm trong cống ngầm, cũng không cần phải lo lắng đám rác rưởi Hải tộc phá cửa xông vào nhà, không phải đối mặt với sự lăng nhục vô nhân đạo, đứa bé trong tay trở thành thức ăn cho bọn chúng, những ngôi nhà cực khổ xây dựng bị thiêu rụi...
Con cái không phải lo lắng khi thấy cha mẹ ngày nào cũng đầy lo lắng và hồi hộp, không lo mỗi ngày đều đói bụng, thấy anh chị em chết vì đói...