CHƯƠNG 812: CÓ GÌ PHẢI SỢ CHỨ? “Ô ô ô...” Trong cổ họng Hắc Lãng Vô Nhai phát ra âm thanh kỳ lạ vô nghĩa, đồng tử nhanh chóng giãn ra, đến lúc chết mà ánh mắt đậu đổ của hắn vẫn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.
Trong lòng Lâm Bắc Thần bình tĩnh, hắn bay lên đá bay thi thể ra xa. Phốc phốc!
Phi Sa tướng quân của Hải tộc rơi xuống, Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm thi thể Hắc Lãng Vô Nhai, suy nghĩ một lúc, bước tới và bổ thêm một kiếm, truyền thống bổ đao vinh quang không thể mất đi, ai biết được lỡ đâu cấu tạo cơ thể của Hải tộc đặc biệt, một kiếm không chết được thì sao?
“Không...” Thị vệ trưởng của Hải tộc nhìn thấy cảnh này, hai mắt như muốn nứt ra, tròng mắt đỏ bừng, đau đớn gầm lên: “Lâm Bắc Thần, Nhân tộc đê tiện rác rưởi, ta phải giết ngươi, ta thề, ta nhất định phải giết ngươi, giết tất cả những người mà ngươi biết, ta muốn báo thù, ta phải...”
Bùm!