Bắt đầu rất nhanh.
Kết thúc càng nhanh hơn.
Khi Thiến Thiến rối tung mái tóc dài màu đen, mang theo một thân chi chít vết thương khủng khiếp, xách theo Tà Nguyệt Chùy, cầm đầu của chủ tướng viện quân, dẫm lên máu loãng trong hư không, đi ra từ chỗ sâu trong chiến trường, ngay cả các tướng sĩ của chiến bộ Bắc Thần Chi Chùy đều rơi vào trầm mặc.
Lại là một hồi chiến đấu dựa vào lực lượng của bản thân chủ tướng để giành thắng lợi. Phần lớn thuộc hạ cũ của chiến bộ Bắc Thần Chi Chùy vẫn càng thêm hoài niệm vị chủ tướng ngày xưa vừa nói vừa cười, trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười vui sướng, cho dù trong lúc chiến đấu vẫn như cũ vui vẻ cười lớn.
Bởi vì vị chủ tướng lúc đó, tuy rằng không có sức chiến đấu mạnh mẽ bẻ gãy nghiền nát mọi thứ như bây giờ, nhưng lại có thể khiến cho mỗi một vị thuộc hạ đều cảm giác được nàng là vui sướng giống như tinh linh trên chiến trường, nàng là một người sống sờ sờ có máu có thịt.