CHƯƠNG 1298: THUẬN TA THÌ SỐNG, NGHỊCH TA THÌ CHẾT 'Cổ Thiên Lạc bình thường không có gì lạ ' lắc đầu, vô cùng cảm khái nói: "Điều mà ta nói là lời thật lòng, là sự cảm khái phát xuất từ tận đáy lòng..."
Hắn nhìn các học viên xung quanh, vô cùng cảm khái nói: "So với Lâm Bắc Thần, ta có tính là cái gì chứ? Haizz, tự hổ thẹn không bằng, tự hổ thẹn không bằng, càng hiểu rõ hắn thì ta càng cảm thấy sự vĩ đại của hắn, vốn dĩ cho rằng, loại người giống như hắn chỉ tồn tại trong câu chuyện truyền kỳ của Thuyết Thư tiên sinh và thi nhân ngâm du, không ngờ rằng trong cuộc sống hiện thực lại thật sự tồn tại..."
Đám người thế là đều bị loại ý chí rộng lớn và tình cảm cao thượng của bạn học Cổ đả động rồi.
Viên Vấn Quân cũng nói: "Bạn học Cổ không cần khiêm tốn, ngươi và Lâm Bắc Thần kia có thể nói là tuyệt đại song kiêu, không phân cao thấp, ta tin rằng sẽ có một ngày, ngươi cũng là một Chân Long bay lên trời."
Cổ Thiên Lạc nói: "Lâm Bắc Thần kia chính là Long Vương."