CHƯƠNG 1012: THẾ NHÂN NÀY KHÔNG ĐÁNG CỨU VỚT. Lâm Bắc Thần thuận theo hành lang giống như ruột của một con đại long, chậm rãi bước ra ngoài.
Biểu hiện trên mặt không vui cũng không buồn.
Nhưng lửa giận trong lòng lại đang bùng cháy dữ dội.
Hắn chưa từng có khoảnh khắc nào căm ghét một người như vậy- - không, chính xác mà nói, lời nói và hành động của Lương Viễn Đạo đã không còn được coi là một con người nữa.
Là một con thú dơ bẩn dã man.