Hạ bút họa phù, không thể nhanh một chút nào, cũng không thể chậm một chút nào.
Trong hành lang hẻo lánh, vắng lặng không người.
Thiếu niên tay cầm Phong Tuyết Tiểu Trùy, cúi người họa phù, hạ bút trầm ổn, chỉ là thất khiếu đang chầm chậm rỉ máu.
Vì một nữ đồng chưa từng gặp mặt, lại hao phí một tấm phù lục bằng vàng mà hắn đã biết rõ giá trị, hỏi đáng hay không, Trần Bình An chưa từng nghĩ tới.
Sau chuyện này liệu có đau lòng hay không? Kẻ ki bo như Trần Bình An chắc chắn sẽ có, nhưng đó cũng là chuyện sau này, đến lúc đó rồi tính, cùng lắm thì uống rượu giải sầu mà thôi.