Trần Bình An thoáng chốc do dự, rồi lướt tới.
Vị thần linh này đứng trong ngưỡng cửa tối mờ, Trần Bình An đứng ngoài ngưỡng cửa sáng hơn một chút.
Văn sĩ chắp tay hành lễ trước, sau đó mỉm cười nói: "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt. Bản quan Thẩm Ôn, chính là Thành Hoàng của Yên Chi quận thành, đã trông coi thành trì này mấy trăm năm rồi. Quả ngày hôm nay là do nhân ngày trước, là bản quan thất trách. Nếu không nhờ ngươi phá vỡ cấm chế, ngăn cản bản quan sa vào ma đạo, thì có lẽ Thành Hoàng của Thải Y quốc đường đường chính chính, cuối cùng lại trở thành kẻ tiếp tay cho giặc, làm hại dân chúng trong vùng. Bản quan muốn cảm tạ ngươi."
Nói đến đây, văn sĩ cười phóng khoáng: "Trước kia, sắp nhập ma mà chẳng hay, vì vậy mà có những hành động khiến tiểu tiên sư chê cười. Lần này đa tạ, vừa tạ ơn ngươi đã cứu giúp bản quan, để khỏi ra ngoài kia hại đến bách tính lê dân, để lại tiếng xấu muôn đời trong sử sách, vừa tạ ơn ngươi với tấm lòng son, khi trước đã nguyện ý giao trả chiếc hộp gỗ màu xanh kia.”
Lúc đó bước vào Thành Hoàng điện, thiếu niên giao trả hộp gỗ, là một thiện niệm, là một thiện sự.