Trần Bình An xông thẳng vào, nghênh đón hắn là từng đợt tên bắn tới, tinh chuẩn có, trật tự có. Đám thân binh được Mã tướng quân bố trí trong quận thủ phủ đều là đầu đẳng duệ sĩ mang từ biên quan về, khí lực kinh người, đã vậy còn dày dạn sa trường, dù cho đối mặt với một vị tiên gia sơn thượng, vẫn phối hợp ăn ý với nhau. Trần Bình An từ nóc nhà bên kia bay vút lên, rồi rơi vào sâu trong quận thủ phủ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi cỡ vài cái chớp mắt, hắn đã phải dùng tay gạt văng hai mũi tên hung hãn bắn tới, hơn nữa còn tinh chuẩn dị thường.
Thiếu nữ chuông bạc cao giọng hô: “Ta là nữ nhi của quận thủ, Lưu Cao Hinh, lão thần tiên là đồng minh tới trợ trận, khẩn cầu chư vị hạ cung tiễn xuống!”
Trần Bình An đáp xuống ngay trước cửa chính sảnh, chẳng buồn quay đầu lại, chỉ nghiêng người xê dịch sang bên hai bước, giơ tay tóm lấy một mũi tên bắn mạnh từ phía sau tới. Thân mũi tên điêu khắc hoa văn cổ xưa, lại đục ba rãnh nhỏ, giữa rãnh có ánh sáng nhàn nhạt lưu động. Trần Bình An tiện tay ném, cắm mũi tên xuống mặt đất, trầm giọng nói: “Từ đại hiệp, Trương Sơn, các ngươi có ở trong đại đường không? Lão giả hiển lộ thần thông ở đài cao giữa hồ đêm đó, chính là kẻ chủ mưu phía sau tai họa của Thành Hoàng các!”
Đại hán râu rậm là người đầu tiên bay vút ra, theo sau là viên tướng quân mặc giáp và đạo sĩ Trương Sơn Phong.
Một cỗ hoàng đồng lực sĩ cao hơn một trượng, rầm rập lao tới, không nói hai lời, giáng thẳng một quyền về phía Trần Bình An. Hắn đành phải giơ tay đỡ lấy nắm đấm kia. Cỗ hoàng đồng lực sĩ này do đích thân Sùng Diệu đạo nhân vẽ bùa chế tạo, thực lực không tầm thường, tuy phẩm cấp không cao, nhưng chiến lực đủ để sánh ngang với thuần túy võ phu nhị cảnh đỉnh phong. Sau khi bị năm ngón tay Trần Bình An chặn lại, khớp xương toàn thân cỗ lực sĩ run lên kịch liệt, phát ra từng tràng tiếng rít, nhưng trước sau vẫn chẳng thể tiến thêm mảy may.